Ôn Nịnh vốn tưởng rằng Văn Nghiêu cùng với Thẩm Ngật có suy nghĩ bảo thủ giống như nhau.
Không ngờ rằng, anh bỗng nhiên bất thình lình mà buông tay.
Ôn Nịnh hướng dẫn anh thử mánh khóe mới, Văn Nghiêu không do dự cái gì liền thuận theo, để cô làm chủ.
Chỉ cần là cô nói, bất cứ cái gì anh đều thử.
Bên ngoài cửa sổ sát đất bông tuyết bay phấp phới, trong sân tạo thành một lớp tuyết dày.
Vì bị mất điện nên không có gì vui chơi, những người khác đã muốn đi nghỉ ngơi sớm, cả biệt thự đều chìm trong im lặng không tiếng động.
Ôn Nịnh đứng phía trước cửa sổ, làn da so với tuyết đầu mùa còn muốn trắng hơn.
Cô ôm cổ của Văn Nghiêu, hôn cằm của anh: "Khi nào thì tuyết mới ngừng rơi, chúng ta nên dừng."
Giữa trán Văn Nghiêu lấm tấm mồ hôi, hơi thở không ổn định mà trả lời: "Được." nói xong liền cúi người tiếp tục hôn cô.
Máy nước nóng đã ngừng hoạt động, nhưng may mắn trong nhà bếp có khí đốt tự nhiên.
Ôn Nịnh vùi mình vào bên trong chăn mà ngủ, Văn Nghiêu đi xuống lầu đun nước ấm.
Nhịp tim cùng với hô hấp vẫn duy trì ở tần số rất cao, Ôn Nịnh nhất thời lại ngủ không được, liền cầm điện thoại bên cạnh lên.
Có rất nhiều tin nhắn đến từ Thẩm Ngật, còn có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Bên em đã kết thúc cuộc họp chưa?”
“Còn bận không, sao không nghe điện thoại?”
“Ôn Nịnh, em chuẩn bị ngủ chưa?”
“Có thể trả lời tin nhắn không nếu như em đang giận tôi, một dấu chấm cũng được, không cần giống như bây giờ không đế ý đến tôi có được không. Tôi lo cho em.”
Ôn Nịnh lúc phát biểu để điện thoại ở chế độ im lặng, đã quên tắt đi, lúc sau lại cùng với Văn Nghiêu ở bên nhau không có thời gian xem điện thoại, nên mới bỏ lỡ tin nhắn và điện thoại của Thẩm Ngật nhiều như vậy.
Thẩm Ngật lo lắng cô xảy ra chuyện, nhịn không được đến Nam Thành tìm cô, Ôn Nịnh vội vàng trả lời tin nhắn: "Thật xin lỗi, vẫn luôn bận, không có thời gian xem điện thoại."
Vốn tưởng rằng Thẩm Ngật đã sớm đi ngủ rồi, không ngờ rằng giây sau liền trả lời không có việc gì, cô không có chuyện gì thì tốt, làm sao tối rồi mà vẫn chưa ngủ.
Ôn Nịnh: "Ngủ một mình không được."
Thẩm Ngật: "Ngày mai tôi đến Nam Thành cùng em."
Ôn Nịnh quyết đoán từ chối: "Em rất nhanh liền xong việc sẽ trở về. Anh đừng đến."
Thẩm Ngật có chút mất mát, nhưng vẫn là đồng ý nghe lời của cô: "Em ngủ sớm một chút."
Ôn Nịnh: "Còn anh sao vẫn còn chưa ngủ?"
Hai ngày nay thái độ Ôn Ninh đối với Thẩm Ngật rất lạnh nhạt, khó có được lúc cô quan tâm, làm cho trong lòng Thẩm Ngật cảm thấy ấm áp, ánh mắt không tự chủ mà sáng lên, công việc vẫn còn, làm ngay bây giờ là xong rồi.
Ôn Nịnh: "Vậy anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, đừng thức đêm nữa."
Thẩm Ngật: "Ừ."
Ngày kia Ôn Nịnh còn có việc: “Lục Thư Dương cùng em nói rồi, em biết là em hiểu lầm anh, em xin lỗi."
Hôm qua buổi diễn thuyết kết thúc, cô vẫn chưa nhìn thấy Văn Nghiêu đến, liền gọi điện thoại cho Lục Thư Dương, nghe theo cậu từ đầu đến cuối, thế mới biết anh không liên quan đến việc này.
Thẩm Ngật trả lời: "Không có sao."
Dừng lại vài giây, lại hỏi: "Cô định làm như thế nào?"
Ôn Nịnh: "Đợi em về xử lý đi."
Ngày hôm qua trong lúc gọi điện thoại, cô không ngừng khóc thút thít Lục Thư Dương cũng nói như vậy, không phủ nhận cũng không có thanh minh cho bản thân, chỉ nói cô chuẩn bị tốt cho cuộc thi, tất cả đợi cô quay về rồi nói sau.
Thẩm Ngật tạm thời kìm nén mất mát.
“Ôn Nịnh ngủ đi, ngủ ngon.”
Ôn Nịnh trả lời: "Ngủ ngon."
Rời khỏi khung trò chuyện của Ôn Nịnh, định nói Cao Khiết Lãng đặt vé máy bay ngày mai đến Nam Thành, liền thấy tin nhắn của Văn Nghiêu mới gửi đến, là tin nhắn công việc.
Thời gian ở bên góc phải là 3 giờ rưỡi sáng.
Ôn Nịnh cùng với Văn Nghiêu đều không liên lạc một thời gian, bây giờ lại xuất hiện cùng một thời điểm.
Cái này là trùng hợp
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.