"Thật trùng hợp quá, không ngờ lại được anh ở đây." Ôn Nịnh bình tĩnh cất tiếng chào hỏi, giống như giữa bọn họ không có quan hệ phức tạp gì, chỉ đơn giản là mối quan bạn bè bình thường với nhau.
Văn Nghiêu không ngờ lại đột nhiên gặp cô ở đây, anh ta nắm chặt tay, vẻ mặt không giấu được vẻ lo lắng: "Anh tới đón bạn của mình, còn em thì sao?"
“Đi công tác.” Ôn Nịnh nói ngắn gọn, đẩy vali trong tay về phía anh ta: "Giúp em giữ hành lý một cái, em muốn đi nhà vệ sinh."
“Ờ, được.” Văn Nghiêu theo bản năng đồng ý.
Sau đó, người phụ nữ trước mặt quay người đi vào nhà vệ sinh ở sân bay, tiếng giày cao gót theo từng bước chân cô lanh lảnh vang lên.
Đột nhiên bả vai bị ôm lấy, Văn Nghiêu quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt trêu chọc của bạn mình: "Này, cô gái xinh đẹp đó là ai vậy? Bạn gái của cậu sao?"
“Không, cô ấy là…” Anh ta định nói đó là bạn gái của Thẩm Ngật, nhưng lúc nói ra lại thành: “Bạn học cấp ba, bạn bè bình thường thôi.”
Bốn người bạn nghe vậy còn tưởng anh ta đang nói xạo.
"Là bạn bè bình thường mà còn dán mắt vào người ta là sao?"
"Có phải vì cô ấy mà bữa giờ cậu buồn rầu chán nản không? Hai người cãi nhau à?"
"Cho dù có cãi nhau thế nào, người ta cũng đã cố ý theo đuổi cậu rồi còn gì, cậu đừng chần chờ nữa, mau xuống nước với người ta đi."
Văn Nghiêu lườm bọn họ một cái, thấp giọng phản bác lại: "Mấy người các cậu có bị gì không đấy? Cô ấy tới Nam Thành để đi công tác, không phải tới gặp tôi." Anh ta chưa bao giờ nói với Ôn Nịnh về việc anh ta cũng đến Nam Thành.
Hạ Phù Đằng và những người khác nhìn nhau: "Được rồi, được rồi, không phải là tới tìm cậu, mấy người các cậu không có quan hệ gì hết." Nói thì nói vậy, nhưng sự hoài nghi hiện lên rất rõ trên khuôn mặt của cậu ta.
Đang nói giữa chừng, Ôn Nịnh đã từ phòng vệ sinh trở về, Hạ Phù Đằng lập tức ngậm miệng lại.
"Đi sân bay không dễ bắt taxi. Nếu đang rảnh rỗi, anh có thể cho em đi nhờ xe được không?" Ôn Nịnh đứng ở trước mặt Văn Nghiêu, trong mắt mang theo ý cười, còn bày thái độ vô cùng lịch thiệp.
Văn Nghiêu liếc nhìn đám người mặc đồ màu đen, bên ngoài xe taxi xếp thành hàng dài, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Anh ta gật đầu trước ánh mắt tò mò của bạn bè: "Được. Em đi theo anh."
Văn Nghiêu chào tạm biệt với đám bạn bè, sau đó kéo vali của Ôn Nịnh đi, anh ta dẫn cô ra bãi đậu xe.
Ngồi trong xe, Ôn Nịnh thả lỏng hơn rất nhiều, cô dựa vào trên ghế ngồi, giả bộ giận hờn than thở: “Đi công tác thật sự rất mệt.”
Đặt xong hành lý vào cốp xe, Văn Nghiêu ngồi vào ghế lái, vừa lúc nghe được lời cô nói, anh ta hỏi: "Em định ở mấy ngày?"
"Năm ngày."
Văn Nghiêu tra chìa khóa vào ổ: "Sao Thẩm Ngật không đi cùng em?"
Theo sự hiểu biết của anh ta đối với Thẩm Ngật, dựa vào tính cách của Thẩm Ngật, lẽ ra anh ấy sẽ không yên tâm khi để cô đi công tác một mình.
Đặt câu hỏi nhưng không nghe thấy câu trả lời, Văn Nghiêu nghi ngờ nhìn sang, thấy Ôn Nịnh cúi đầu loay hoay thắt dây an toàn, miệng còn lẩm bẩm: “Dây an toàn hình như bị đứt rồi.”
“Hỏng rồi sao?” Văn Nghiêu nói, không chút đề phòng cúi người kiểm tra.
Khi đến gần, hương thơm từ mái tóc Ôn Nịnh thoảng vào mũi, Văn Nghi�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.