Hết cách rồi, nước cốt lẩu cho thêm lượng lớn hạt tiêu và
ớt khô, nói không sặc người có ai tin không? Hơn nữa còn đầy một cái nồi lớn
như vậy, dầu nóng cùng các loại gia vị hòa quyện với nhau, kết quả thực sự là
ngạt mũi cay mắt, thú nhân có khứu giác mẫn cảm như Cụ muốn tới gần cũng không
được.
Hơn nữa Tiêu Liêu nhìn một vòng đều không cảm thấy có ai
có thể làm việc này, dù sao cũng cần tới kỹ thuật, cậu đành phải làm thôi.
Cái khăn che đầu kia vẫn là nhặt được trên đường, bởi vì
cậu cũng không đoán được cái thứ này hăng tới vậy, bị lừa một vố, lúc ấy cậu
sặc sụa đến lệ rơi đầy mặt nước mắt giàn giụa, khó thở mà ho khan một tiếng,
nhưng dùng khăn che lại thì đỡ nhiều, sau đó liền thấy mừng vì Cụ không có ở
đâu, bằng không nhất định hắn sẽ lo lắng.
Sau khi chuẩn bị xong nước cốt, người trong bộ lạc cũng
đến khá đông đủ, Liễu Phong sẽ dẫn người hướng dẫn họ cách ăn, giữa hai nồi đều
để rất nhiều rau củ và cả miếng thịt tươi to bự, Tiêu Liêu còn cố ý xử lý nội
tạng động vật họ mang về, chẳng phải chỉ là nội tạng động vật ăn cỏ thôi sao,
chỉ cần không có độc, rửa sạch sẽ thành món ngon hiếm có.
Cậu dạy bọn họ thái thịt càng mỏng càng tốt, cho thịt
thái mỏng và rau tươi vào nồi, chờ chín thì vớt ra ăn, ăn xong lại nhúng, nhưng
không thể nhúng quá nhiều, tránh cho chưa ăn hết đồ thì món khác đã chín.
Tự cấp tự túc, ăn bao nhiêu nhúng bao nhiêu, muốn thanh
đạm có nồi không bỏ ớt, muốn thử vị mới thì ăn lẩu ớt đủ vị.
Sau khi nồi được mở ra, nước cốt trắng ngà kèm theo mùi
thơm, cùng với nước lẩu cay nồng và nước lèo đỏ au sóng sánh, rất hấp dẫn.
Sau khi kết hợp với nước lèo, vị cay nồng của ớt và tiêu
dần chuyển thành vị cay nồng sặc mũi, nhưng khi nấu chín lại dậy lên một mùi
thơm lạ lùng lôi cuốn lòng người.
Nồi vừa mở Liễu Phong liền mang theo người đổ đợt thịt
đầu tiên vào, sau đó một con voi khổng lồ xuất hiện trước biển người mênh mông,
vòi dài hướng lên trời, rống một tiếng đinh tai nhức óc, ngay sau đó Tiêu Liêu
nhìn thấy thú nhân xung quanh đều biến thành thú hình, đồng thời ngửa cổ lên
trời rống lên.
HÀng vạn con thú đồng loạt rống lên, hoàn toàn khiến Tiêu
Liêu bị sốc.
Chờ làn sóng gầm rú này kết thúc, đám thú nhân kia biến
lại về hình người, đến cạnh nồi bắt đầu ăn.
Chỉ có Tiêu Liêu đứng đó với vẻ mặt ngây ngốc, giơ tay
giữ chặt Cụ vừa biến về cũng đang tính đi ăn hỏi một câu: “Cứ như vậy xong
rồi?”
"Đúng vậy!" Cụ nói như đương nhiên, sau đó ý
thức được những người không phải thú nhân không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.