Hết cách rồi, nước cốt lẩu cho thêm lượng lớn hạt tiêu và
ớt khô, nói không sặc người có ai tin không? Hơn nữa còn đầy một cái nồi lớn
như vậy, dầu nóng cùng các loại gia vị hòa quyện với nhau, kết quả thực sự là
ngạt mũi cay mắt, thú nhân có khứu giác mẫn cảm như Cụ muốn tới gần cũng không
được.
Hơn nữa Tiêu Liêu nhìn một vòng đều không cảm thấy có ai
có thể làm việc này, dù sao cũng cần tới kỹ thuật, cậu đành phải làm thôi.
Cái khăn che đầu kia vẫn là nhặt được trên đường, bởi vì
cậu cũng không đoán được cái thứ này hăng tới vậy, bị lừa một vố, lúc ấy cậu
sặc sụa đến lệ rơi đầy mặt nước mắt giàn giụa, khó thở mà ho khan một tiếng,
nhưng dùng khăn che lại thì đỡ nhiều, sau đó liền thấy mừng vì Cụ không có ở
đâu, bằng không nhất định hắn sẽ lo lắng.
Sau khi chuẩn bị xong nước cốt, người trong bộ lạc cũng
đến khá đông đủ, Liễu Phong sẽ dẫn người hướng dẫn họ cách ăn, giữa hai nồi đều
để rất nhiều rau củ và cả miếng thịt tươi to bự, Tiêu Liêu còn cố ý xử lý nội
tạng động vật họ mang về, chẳng phải chỉ là nội tạng động vật ăn cỏ thôi sao,
chỉ cần không có ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.