Tiêu Liêu cố ý di chuyển đến bên cạnh Sơn, ngửi mùi cá,
nghi ngờ trao đổi ánh mắt với Sơn: Có tanh lắm đâu?
Sơn gật đầu, đúng
vậy, loại này cá không có tanh như vậy.
"Kiều Kiều, ta cố ý bắt cái này, ngươi thích ăn các
này nhất, ngày thường cũng không thấy gì? Sao bây giờ lại cảm thấy tanh?"
Sơn khó hiểu.
“Không biết vì sao, ta chỉ cảm thấy rất tanh, ngươi,
ngươi đừng tới đây, ta không chịu được mùi này, mỗi lần ngửi liền muốn nôn.”
Thoạt nhìn Kiều Kiều rất kháng cứ mùi tanh mà cậu ngửi thấy.
"Cái này—" Sơn bối rối xách các không biết làm
sao.
"Ngươi cũng không được cho vào cái nồi này nấu, nếu
như ngươi nấu ta khẳng định không thể ăn đồ nấu trong nồi này." Kiều Kiều
chỉ vào cái nồi lớn trước mặt, trong mắt tràn đầy cảnh giác, sợ hắn tiện tay
thả cá vào trong.
"Nếu Kiều Kiều bây giờ không thể ăn cá, Sơn Tử,
ngươi cho người khác cá đi, xem ai muốn ăn thì cho, Kiều Kiều còn đang chờ ăn
dạ cỏ, đừng để đến lúc đó làm hắn ăn không vô, lại nhổ ra.” Lời nói của Liễu
Phong đều hướng về Kiều Kiều.
“A ba, cám ơn a ba, ta cũng không biết sao lại thế này,
chi biết ngửi được mùi cá kia liền cảm thấy rất buồn nôn, thực xin lỗi.” Kiều
Kiều cúi đầu xin lỗi Liễu Phong, đứa nhỏ ôm trong ngực nãy giờ lộ ra nụ cười
ngọt ngào.
“Không sao, này có là gì, có thể do hôm nay náo nhiệt,
ngươi không muốn ăn thì thôi.” Liễu
Phong ôn nhu sờ sờ đầu Kiều Kiều.
Thấy vậy, Sơn cũng ngừng nói, nhún vai liền xoay người
tặng cá cho người khác, hết cách, a ba nói rồi, không nghe không được, quan
trọng nhất là bảo bối nhà hắn không muốn ăn, cá này vốn dĩ bắt cho hắn, hắn
không ăn, cá này liền không có giá trị, dù sao hắn cũng không thích cá, cho ai
cũng được.
Nhưng chờ đến lúc hắn tiếp tục ăn cơm, liền phát hiện một
vấn đề.
"Ừm! Món này ngon, Kiều Kiều, lại đây ăn thử
đi!" Sơn cầm đôi đũa trong tay quay người lại, lúc này mới phát hiện Kiều
Kiều không ở bên cạnh mình, mà đang vui vẻ ăn cùng Tiêu Liêu.
Rơi vào đường cùng, hắn đánh bưng bát đi tìm cậu, chính
là trước khi hắn đến quá gần Kiều Kiều, Kiều Kiều đã bịt mũi và lùi lại vài
bước, tư thế như muốn cách hắn ba thước.
"Đừng tới đây, mùi tanh trên người ngươi rất nồng,
ta ngửi được liền khó chịu muốn nôn, ọe." Vừa dứt lời, Kiều Kiều thật sự
nôn ra một ít, điệu bộ ghét bỏ nhìn y như thật.
Sơn trừng mắt, cả mặt không thể tin được, ta chỉ bắt cá
thôi mà, có cần ghét bỏ ta như vậy không a? Mà Sơn cẩn thận ngửi tay mình, xác
thật mùi tanh hơi nồng thật, dù cho Kiều Kiều không ghét bỏ mà để hắn đứng
cạnh, thế n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.