Sau đó con ong vò vẽ lớn liền bay lên cánh tay Thái Thái,
sau đó Thái Thái thét chói tai cũng khóc, sau đó Cụ nhanh chóng bóp chết ong vò
vẽ lớn, sau đó…… Sau đó Tiêu Liêu tới.
Kế tiếp bọn nó liền thấy được một mặt bạo nộ của Tiêu
Liêu.
Nói đến Tiêu Liêu đang nấu cơm, bỗng nhiên nghe thấy
tiếng thét chói tai sợ hãi của hài tử, lo lắng nên cậu để Kiều Kiều xem cơm
trước, chính mình liền nhanh chạy ra nhìn xem.
Sau đó vừa vào cửa cậu liền thấy Thái Thái khóc thê thảm
đang được Cụ ôm dỗ, không đợi hắn nói chuyện đã thấy cái tổ ong lớn xám xịt
kia, nhất thời đen mặt.
“Ai lấy ra?” Tiêu Liêu trầm giọng nói.
Tất cả mọi người cúi đầu, im lặng không lên tiếng, Cụ cúi
thấp đặc biệt sâu. Thật tốt, Tiêu Liêu vừa chậm rãi gật đầu, vừa đi về phía bọn
nó.
“Có ong vò vẽ bay ra phải không?”
Mọi người nhất trí yên lặng gật đầu.
“Đã chích vào Thái Thái chưa?”
Mọi người nhất trí lắc đầu.
“Trước có anh đã nói qua không cho các em chơi cái này,
sợ có nguy hiểm?”
Mọi người lại lần nữa im lặng gật đầu.
“Những lời anh nói các em đều cảm thấy không đúng, phải
không?”
Mọi người tiếp tục trầm mặc, nhưng nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy vì sao các em không nghe!” Tiêu Liêu đột nhiên cất
cao giọng, làm mọi người sợ tới mức đều giật mình một cái, ngay cả Kiều Kiều
đang tự nhìn cơm cũng bị hấp dẫn, thò đầu nhỏ hướng về phía đó nhìn.
Tiêu Liêu xoa eo, hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng một
chút, chỉ vào các bạn nhỏ, nói: “Các em còn nhỏ, lần này may mắn không có ai bị
thương, anh cũng không truy cứu trách nhiệm các em.”
Nghe được lời này, các bạn nhỏ bao gồm tiểu lão hổ nước
mắt còn chưa khô, trong lòng nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng bọn nó còn
chưa kịp thở xong, Tiêu Liêu liền mở miệng, làm bọn nó sợ tới mức ngừng thở,
dựng lỗ tai lên nghe.
“Nhưng mà không có lần sau! Nếu anh nói đồ vật nào hoặc
làm cái gì có nguy hiểm, các em đã biết rõ còn cố phạm phải, vậy các em một
người đừng nghĩ đến việc tránh được trừng phạt của anh!” Bộ dáng Tiêu Liêu trầm
mặt không cười cực kỳ đáng sợ, các bạn nhỏ đều lo sợ trong lòng, không dám thở
một hơi.
Tiêu Liêu chỉ vào Cụ, nói: “Anh! Lại đây!”
Cụ vô cùng nghe lời buông Thái Thái ra, cúi đầu đứng
trước mặt Tiêu Liêu.
“Biến thành hình thú.”
Cụ vừa nghe, run run lỗ tai, giây tiếp theo trước mặt
Tiêu Liêu liền có một con báo lớn ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm.
Tiêu Liêu liền nhéo lỗ tai tròn tròn của nó một phen, còn
nắm lão Cao, làm các bạn nhỏ có lỗ tai đều sợ tới mức bưng kín lỗ tai trên đầu
mình, tê —— nhìn đều thấy đau!
Sau đó Tiêu Liêu lớn tiếng nói với lỗ tai Cụ: “Bọn nó
nhỏ, không hiểu chuyện thì thôi, một người lớn như anh vậy mà cũng không hiểu
chuyện như vậy, cái gì nguy hiểm nên chơi cái gì, anh sao lại không có bản lãnh
n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.