Sáng sớm hôm nay, Tiêu Liêu đã thấy thỏ con cầm trong tay
một cái gì xanh xanh, giống như cây cỏ, nhét vào miệng nhai, chỉ nhai phần gốc
kia một chút, lá màu xanh lục bên trên đều vứt đi.
Tiêu Liêu liền tò mò đó là thứ gì, bởi vì món đồ nhỏ này
thoạt nhìn khá quen mắt, chờ cậu chào Vũ Thiến xong liền chạy tới bên cạnh Đa
Đa nhìn thử xem nó ăn cái gì.
Vừa nhìn kĩ, Tiêu Liêu kinh ngạc, lúa mạch? Đa Đa đang
nhai lúa mạch? Từ đâu ra?
“Đa Đa à, lúa mạch non này em lấy từ đâu vậy?” Tiêu Liêu
ngồi xổm xuống hỏi thỏ con đang hăng say nhai.
“Ngay ở bên kia có rất nhiều, chồi non lại ngọt, Tiêu ca
ca có muốn ăn không?” Đa Đa cầm một cây lúa mạch non giơ lên bên miệng Tiêu
Liêu.
Ngọt? Đúng là rất ngọt, dù sao người ta cũng là nguyên
liệu làm kẹo mạch nha,làm sao lại không ngọt. Từ từ! Kẹo mạch nha! Đúng vậy, ta
có thể lấy nó làm đường ăn! Tiêu Liêu đột nhiên nghĩ tới, vội vàng hỏi Đa Đa.
“Lúa mạch non này em lấy từ đâu ra. Nhiều không?”
“Dạ? Nhiều ạ! Ngay ở nơi chúng ta trồng trọt, nhiều lắm.”
Thỏ con vui vẻ giơ lúa mạch non lên, “Đa Đa rất thích ăn, ngọt.”
Cuộc sống bên này tuy rằng cũng không tệ, mỗi ngày đều có
thịt ăn, nhưng đồ ăn vặt cho trẻ nhỏ ăn lại quá ít, đồ ngọt càng thiếu, tuy
rằng trước kia cậu ở cô nhi viện cũng rất nghèo, nhưng vẫn hay được ăn loại kẹo
rẻ nhất, mà nơi này dù bạn có điều kiện cũng không nhất định có thể mua được
đường, đơn thuần là bởi vì kỹ thuật lạc hậu, nghĩ đến đây Tiêu Liêu rất đau
lòng, cuối cùng thì vẫn lạc hậu a, muốn ăn chút đường cũng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.