Nghe được lời này, Tiêu Liêu và Cụ đều bất đắc dĩ nhìn
nhau, Tiêu Liêu tỉ mỉ giải thích nguyên nhân cho Kiều Kiều.
Sau khi nghe xong, Kiều Kiều mới biết được mình đúng là
đã đổ oan cho người ta, ngượng ngùng xin lỗi Cụ, “Xin, xin lỗi, ta hiểu lầm
ngươi.”
“Ngươi, ngươi có đau không, ta, sức lực của ta rất lớn
phải không.” Kiều Kiều hơi khom lưng nhìn cái chân bị cậu đá hai lần của Cụ,
vội vàng gọi Tiêu Liêu, “Tiểu Tiêu ca, ngươi mau tới xoa xoa giúp Cụ đại ca đi!
Ta dùng sức lớn như vậy, chân hắn nhất định là rất đau, ngươi mau tới đi.”
“A? Ngươi muốn ta giúp hắn xoa chân sao?” Tiêu Liêu kinh
ngạc chỉ vào mình.
“Đúng vậy! Ngươi không xoa ai xoa, ta còn bận ôm hài tử,
không tiện đâu, cho dù ta không ôm hài tử, ta cũng là người của Sơn Lang, làm
sao có thể tùy tiện xoa nam nhân khác, à, chân thú nhân khác được?” Kiều Kiều
nói như chuyện đương nhiên, hơn nữa bộ dáng nhìn còn rất có đạo lý, Tiêu Liêu
cũng bội phục càng không nói được gì.
“Ngươi đá vậy mà lại kêu ta xoa, thật là.” Tiêu Liêu lắc
đầu thở dài.
“Này còn không phải là vì ngươi sao.” Kiều Kiều hơi ủy
khuất lẩm bẩm, “Nếu không phải vì lo lắng cho ngươi, làm sao lại tùy tiện đá
hắn như vậy.”
“Được được được, là ta, là ta, là bởi vì ta, ngươi nói
đều đúng, đều đúng.”
Tiêu Liêu đi đến trước mặt Cụ khom người xuống, thật sự
đang định xoa chân cho hắn, Cụ vội vàng ngăn lại.
“Không có sao, không cần lo lắng, sức cậu ấy nhỏ, đá cũng
không đau.”
“Cho dù không đau cũng để tôi nhìn thử.” Tiêu Liêu đẩy
tay hắn ra, nhìn mặt hắn lại sờ sờ trên đùi, thấy hắn không có biểu hiện đau
đớn, mới yên tâm.
“Con thỏ sức lực cũng nhỏ, nhưng mà nó nóng nảy cắn người
không phải cũng rất đau sao? Không có việc gì là tốt, tôi sợ cậu ấy lo lắng mà
bùng nổ tiềm năng, thật sự đá ra nguy hiểm gì.”
Tiêu Liêu đứng dậy, quay đầu liền chọt cái mũi Kiều Kiều
giáo huấn: “Ngươi đấy, lần sau cũng không thể xúc động như vậy, lần này là Cụ
còn may, nếu thật đá ra vết thương nhỏ đau một tí cũng không phải chuyện lớn,
nhưng nếu ngươi làm người khác bị như vậy, mọi chuyện liền không đơn giản như
vậy.”
“Ò, đã biết, lần sau ta sẽ chú ý.”
“Lần sau? Ngươi còn muốn có lần sau?” Tiêu Liêu mở to hai
mắt nhìn, ấn đến cái mũi Kiều Kiều sắp bị sụp xuống.
“Không có không có, không có lần sau, không có lần sau.”
Kiều Kiều vội vàng lui về sau để cứu vớt cái mũi thẳng nhỏ của mình từ trong
tay Tiêu Liêu, che mũi lùi ra phía sau, mũi mà bị ấn lõm xuống thì khó coi, cậu
nghĩ thầm.
“Được rồi được rồi, ngươi đi trước mang đám nhãi con nhà
ngươi đi chơi với mấy oa nhi một lát đi, bộ dạng này của ta cũng không thể đi
gặp bọn họ, phải đắp nước lạnh một hồi, tránh làm mấy đứa nhỏ sợ.” Tiêu Liêu
xua tay với cậu, đuổi người.
“Ta —— ngươi để hắn đi trước đi, ta ở với ngươi một lát.”
Kiều Kiều chỉ vào Cụ, nhanh nhẹn ngồi lên ghế trong phòng, mông cũng không nhấc
một chút.
Kiều Kiều rõ ràng không muốn đi lắm, Cụ cũng không so đo
cùng một Á Chủng, chỉ có thể sờ sờ mũi, nói với Tiêu Liêu đang dùng nước lạnh
đắp mắt: “Vậy được, để cậu ấy ở cùng cậu một lát, tôi đi chơi cùng đám nhãi con
kia, cậu đắp mắt xong rồi hẳn ra ngoài.”
“À, được, anh đi trước đi, nhưng đừng nghiêm mặt dọa mấy
đứa nhỏ, một lát tôi liền ra.”
Cụ gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn thấy Cụ đi, Kiều Kiều mới thở dài, tr� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.