Tiêu Liêu bên này bởi vì đã đồng ý dạy dỗ thêm càng nhiều
hài tử học tập, cho nên cũng không dám để bọn Thái Thái khác biệt quá lớn với
những người khác, vì thế liền đem bọn Thái Thái cùng mấy bé gái giúp ba người
Húc Nhi học bổ túc, còn thường xuyên mang những đứa nhỏ đến nơi xây nhà, quan
sát các thú nhân đang vất vả ra sức, dạy bọn chúng về lòng biết ơn.
Đa số những thú nhân trong đó trùng hợp lại là người quen
xa gần của bọn nhỏ, bọn nó thấy mọi người vất vả mồ hôi ướt đẫm dưới ánh nắng
chói chang, tự nhiên cảm thấy đau lòng, sau lưng lại có Tiêu Liêu khuyến khích
đưa ra chủ ý cho các bạn nhỏ, như là vào lúc bọn họ nghỉ ngơi hỗ trợ thêm trà,
rót nước, lau mồ hôi, lại ngẫu nhiên biểu diễn viết một ít chữ số đếm gì đó,
tạo thêm chút niềm vui.
Mấy đứa nhỏ đều đã ra sức cảm ơn bọn họ đến vậy, những
thú nhân kia đương nhiên cũng được khích lệ, vừa thấy đến những hài tử cả người
đều tràn trề sức lực, càng ngày càng ra sức làm việc, mãi đến khi thấy được ánh
mắt sùng bái của bọn nó, lại càng kích thích thần kinh bọn họ, dẫn tới hiệu
suất công việc cũng được đề cao thật nhiều.
Đống đồ lặt vặt dư lại Tiêu Liêu cũng không bỏ phí, những
món đồ chơi bọn cậu cần dùng, bàn ghế, giường gì đó cũng chia cho cậu làm một
phần, không cho cậu làm hết là sợ cậu ôm quá nhiều việc không lo liệu xuể.
Tiêu Liêu mang theo đám nhỏ, cẩn thận nhìn bọn hắn làm
cách nào dùng một cái rìu một cái đục đã chế tạo được đồ đạc, hiểu một chút
thời gian bỏ ra để làm ra được một món đồ, còn phải để bọn nhỏ trong tình huống
bảo đảm an toàn, thử độ khó của việc chặt gỗ bào gỗ một chút, mục đích chủ yếu
là để đám nhỏ biết quý trọng mấy thứ kia, tôn trọng thành quả lao đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.