Tiêu Liêu nghe Cụ nói xong, trong lòng dễ chịu hơn nhiều,
sau khi chào hỏi xong đám người Tố Diệp đang chuẩn bị rời đi, khi định thần
lại, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Cha của Miên Miên là Trang Tử nhìn Cụ với ánh mắt có chút
địch ý, bầu không khí giữa hai người hình như có chút ý tứ giương cung bạt
kiếm, tình huống này là như nào? Tiêu Liêu chỉ cảm thấy chính mình có điểm hòa
thượng cao quá không sờ thấy đầu*.
* hòa thượng cao quá không sờ thấy đầu: không hiểu được
tình huống.
Nhưng không đợi cậu nghĩ thêm điều gì, Miên Miên đã vui
vẻ chạy tới, nhào vào Trang Tử.
“Cha!” Thanh âm mềm mại gọi đến tâm can Trang Tử mềm xèo
xèo, liên tục đáp lại.
Nhìn một màn này, Cụ đột nhiên phát ra một tiếng cười
nhạo mơ hồ, Tiêu Liêu nghe thấy kỳ quái, đây là làm sao vậy?
Mà Trang Tử ở bên này đã giao lưu tình cảm cha con với
tiểu á thú bảo bối của hắn xong, ôm Miên Miên đứng lên, cười hàm hậu với Tiêu
Liêu: “Tiểu Tiêu, vị này chính là Cụ đi.”
Đừng nhìn bộ dáng lúc này của Trang Tử cười đến thành
thật hàm hậu, những gì hắn nói lại dễ dàng khiến nội tâm Cụ nổi lửa cao tới ba
thước rồi.
Quả nhiên không có ý tốt, cùng sống trong bộ lạc cách nhà
ta không xa, số lần gặp qua hắn cũng không ít, hiện tại lại giả vờ không quen
biết ta? A! Cụ thầm cười lạnh.
"À, đúng đúng đúng, hắn là Cụ. Cụ, các ngươi hình
như không quen nhau, để tôi giới thiệu với anh một chút, vị này là cha Miên
Miên, hắn kêu Trang Tử, tôi gọi hắn là Trang đại ca.” Tiêu Liêu chỉ vào Trang
Tử giới thiệu với Cụ, sau đó lại chị nãi nãi Miên Miên, “Bà ấy là nãi nãi Miên
Miên, mấy ngày tiếp theo, bà ấy sẽ cùng Miên Miên tới nhà chúng ta.”
“Nhà họ chỉ có một tiểu á thú, nghĩ bé đi theo tôi lại
hơi không yên tâm, cho nên nãi nãi bé trước đi theo chúng tôi xem thử.” Tiêu
Liêu nhỏ giọng kể cho Cụ sao lại thế này.
Nhưng Cụ hình như lại không chú ý nghe, bởi vì Cụ nghe
được ba chữ “nhà chúng ta” nên trong lòng không nhịn được khoe khoang một chút,
dùng ánh mắt đắc ý nhìn Trang Tử ôm Miên Miên, nhận được ánh mắt rõ ràng không
vui vẻ của hắn, Cụ càng vui vẻ hơn.
Hắn mở miệng nói: “A Tiêu, ta biết hắn, hai nhà chúng ta
vốn cách không xa, hơn nữa hắn là số ít thú nhân đơn độc có tiểu á thú trong bộ
lạc, nhà chúng ta bình thường cũng hay tìm hắn, nghe nói tiểu á thú là giống
cái của hắn sinh cho, đáng tiếc… ôi!”
Tiêu Liêu nhìn tiểu Miên Miên, ánh mắt dần dần xuất hiện
chút cô đơn bởi vì Cụ nhắc tới mẫu người mẹ chết sớm của mình, cậu tức tới nỗi
dùng sức thụi một cú vào bụng Cụ, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm
miệng! Đừng có nhắc lại, không nhìn thấy tiểu Miên Miên không vui à? Sao hôm
nay anh nói nhiều thế làm gì, còn nữa, buổi tối tôi làm đồ ăn ngon sẽ không cho
anh ăn! Bỏ đói anh!”
Cụ nghe xong liền biết Tiêu Liêu thật sự tức giận, trong
lòng thấp thỏm rồi lại không nhịn được toát ra một ít cảm xúc vui vẻ, tuy trong
lòng không vui, nhưng vẫn làm vẻ mặt chân thành nhận sai, lời nói ngoài miệng
cũng vô cùng xúc động, cầu xin sự khoan dung nói: “Thực xin lỗi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.