Lúc này, Tiêu Liêu đang lo lắng cho cái bát đá mỏng manh
trước mặt.
Không vì nguyên nhân nào khác, bên trong có thứ to bằng
bàn tay, ừm, một cái tổ ong to bằng bàn tay thú nhân, đang chảy ra một ít mật
ong sền sệt trong suốt màu nâu vàng, tản ra một mùi thơm nhàn nhạt đặc biệt.
Chính thứ này, chọc đám nhóc vây quanh đây, không hề nói
lời nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm mật ong, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tiêu
Liêu, trực tiếp tạo thành một loại áp lực vô hình cho Tiêu Liêu.
Một màn này làm Tiêu Liêu cảm thấy vô cùng khó giải
quyết, khối mật ong này là buổi sáng lúc Trang Tử ôm Miên Miên qua đây đưa cho,
ban đầu Tiêu Liêu từ chối hắn, bởi vì nơi này đường còn hiếm thấy, huống hồ là
mật ong có vị ngon hơn đường, giá của nó không hề rẻ ở hiện đại, nên nếu ở đây
nói nó không đắt, đánh chết cậu cũng không tin.
Hơn nữa, trong nhà hắn còn có một tiểu á thú, sao đúng
lúc không để dành cho tiểu á thú ăn, còn có … Tiêu Liêu nhìn hướng nào cũng
thấy hai cục sưng đỏ trên mặt hắn, chắc chắn là do bị ong đốt, nhưng cậu hỏi
hắn lại không thừa nhận, thật là thích giả vờ.
Không thừa nhận thì làm biểu tình giống một chút được
không, vừa nhe răng cười đau đớn không dám làm biểu tình phong phú, vừa chột dạ
không thừa nhận hắn là người lấy mật ong tới. Nghĩ đến đây Tiêu Liêu bất lực
thở dài.
Sau đó hắn cứ như vậy quay người, đồng thời cũng có tội
không thừa nhận mình lấy mật. Nghĩ đến đây, Tiêu Liêu bất lực thở dài.
Sau đó cậu cứ như vậy xoay người đi một lát, người đã
biến mất mật ong lại còn trên bàn, cậu ra ngoài tìm người liền ngay cả bóng
dáng cũng không thấy.
Mà hiện tại nhìn đi, nhìn đến đôi mắt nhỏ khát cầu của
đám nhóc, cậu cũng không nỡ không cho chúng ăn mật ong, huống chi… nơi này
không phải còn có một đứa trẻ duy nhất của nhà hắn sao?
Nghĩ thông suốt Tiêu Liêu liền vui sướng quyết định –
dùng chỗ mật ong kia!
Vì vậy cậu trước hết đem mật ong đặt ở chỗ cao, sau đó
quay người thỏa thuận với đám nhóc.
“Hôm nay anh sẽ dạy các em viết tên của mình nha, nhìn
thấy khối mật ong vừa rồi không?”
Mật ong? Đám nhóc bắt được từ ngữ mấu chốt, mắt nhỏ sáng
lấp lánh gật cái đầu nhỏ.
“Hôm nay, khi nào các em học được cách viết tên mình, anh
sẽ dùng mật ong làm đồ uống ngon cho, thế nào, đồng ý không?”
“Đồng ý!” Bọn nhỏ nhiệt tình hưởng ứng, bốn tiểu thú nhân
thậm chí không chờ được mà thúc giục Tiêu Liêu
"Được được được! Anh dạy ngay, anh dạy ngay đây,
chúng ta có thể bình tĩnh một chút được không?" Tiêu Liêu thỏa hiệp cười.
Khi dạy họ tên của mình, Thái Thái nói đại danh của cậu
tên Thái, chim ưng nhỏ cũng là một chữ, Phân; Đa Đa, Miên Miên và Tuấn Lộ, lúc
viết tên có hơi ủ rũ, đặc biệt là bạn nhỏ Tuấn Lộ, Tuấn Tuấn.
Những đứa trẻ khác đều là một chữ, hoặc là hai chữ giống
nhau, chỉ có cậu là hai chữ khác nhau, hơn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.