Chờ lau tay xong, bọn nhỏ nhận được sự cho phép của Tiêu
Liêu, liền không ngại nóng trực tiếp xuống tay, cầm gặm.
Dùng hai ngón tay cầm xương sườn, hàm răng nhỏ sắc nhọn
cứ như vậy mà cắn, gặm sạch sẽ thịt hầm khỏi xương sườn, phần thịt non mềm chứa
hương vị thanh thanh của nước sốt bắp, độ mặn vừa phải, độ dày vừa đúng, đám
nhóc liếm ngón tay dính nước súp liền vội vàng duỗi móng vuốt nhỏ về phía một
miếng khác.
Đám nhóc đều ăn đến miệng dính đầy nước thịt, mắt thấy
xương sườn trong bát sắp bị gặp hết, ngô lại không có ai quan tâm, Tiêu Liêu
liền gắp một phần ngô trong bát mình, đưa tới trong bát ưng nhỏ đang chuẩn bị
tấn công một miếng sườn cuối cùng.
“Phân Phân, ăn thử cái này đi, ngô cũng rất ngon đấy.”
Ưng nhỏ sửng sốt, vươn cái tay bị dính nước súp nhận lấy
phần ngô kia, nhìn thoáng qua liền không chút do dự cắn một miếng, bên ngoài
bao phủ bởi nước súp có vị thịt, khi cậu phá vỡ một lớp mỏng bên ngoài, nước
sốt tươi mát ngọt ngọt chớp mắt chiếm lấy khoang miệng cậu, giảm bớt vị ngấy
của sườn, đưa cảm giác thèm ăn của cậu trở lại.
Mắt ưng nhỏ sáng lên ngay tức thì, chưa kịp nuốt xong
miệng ngô kia đã há mồm nói chuyện: “Ô ô! Nước sốt!”
Sau đó cúi đầu chăm chăm nhặt ngô ra gặm lấy gặm để, bắp
ngô bị cậu gặm lung tung hỗn loạn, làm Tiêu Liêu trước nay có quy tắc gặm từng
hàng ngô thẳng một nhìn đến nhức đầu, ngón tay duỗi ra lại thu về, cậu khống
chế không giơ tay mình lên, như vậy tới lui vài lần, rốt cuộc, … Cậu nhịn được.
Mà ba đứa nhóc còn lại thấy bạn mình gặm hăng say như
vậy, nghĩ lại lời Tiêu Liêu nói, cũng bắt đầu xuống tay với đám ngô, hơn nữa
sau khi cắn một miếng, hành động tiếp đó giống hệt ưng nhỏ, đều gặm ngô đến mức
không thể dừng.
Bọn nhỏ đều tự mình ăn, không câu nệ phép tắc trên bàn
ăn, khiến cho nãi nãi thành thành thật thật đối diện an tĩnh đút Miên Miên ăn
nhìn đến choáng váng, nhưng mà cách ăn không câu nệ tiểu tiết của bọn nhỏ lại
làm Miên Miên thấy cơm trong miệng mình càng thơm hơn, bé cũng gia tăng tốc độ
ăn, thậm chí tới cuối, bé thậm chí còn duỗi tay bắt chước nhóm tiểu thú nhân,
lấy tay cầm gặm xương sườn gặm ngô, ăn đến thật vui vẻ.
Nãi nãi vốn định ngăn bé ăn như vậy, nhưng sau khi phát
hiện Miên Miên ăn rất vui vẻ, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Liêu, Tiêu
Liêu đáp lại bà bằng ánh mắt trấn an, vì thế bà cũng không nhắc, tùy ý bé, còn
học Tiêu Liêu, gắp thêm thịt và đồ ăn vào bát Miên Miên, để bé tùy ý ăn uống
tới no thì thôi.
Thấy đám nhóc ăn cơm nhập tâm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.