Nhưng đó cũng chỉ thoáng qua, nãi nãi rất nhanh liền tỉnh
lại, bà cười nói: "Này, các ngươi đang uống cái gì vậy?"
“Nước ngô, ngọt.” Hai mắt tiểu Miên Miên sáng lấp lánh
nói với nãi nãi.
“Nãi nãi cũng uống.” Bé giơ cao bát lên, nói với nãi nãi.
Bà lại đây ngồi xổm xuống rồi uống một ngụm nhỏ, thầm
ngạc nhiên, nước ngô uống khá ngon, bà đẩy bát lại, nói với Miên Miên: “Uống
ngon lắm, Miên Miên uống đi, nãi nãi không khát.”
Sau đó đứng dậy cầm ngô đến một bên lột vỏ, đám nhóc kia
vậy mà rất thông minh, biết đây là cho chính mình ăn, liền xúm quan, mỗi người
cầm một bắp bắt đầu lột vỏ.
Nãi nãi Miên Miên nhìn bọn nhỏ nghiêm túc lột vỏ, chỉ
cười chứ không nói gì, nhưng tốc độ lột vỏ trên tay lại nhanh hơn chút, trong
khi bà đã lột xong mấy bắp, thì đám nhóc mới xé được vài cái vỏ.
Tiêu Liêu kéo Miên Miên tới bên bệ bếp, hướng dẫn bé làm
thế nào để rửa sạch nồi. Cuối cùng khi ngô được lột sạch, Trang Tử mang thịt về
thả vào hai thùng nước sạch.
Đó là một nửa miếng thịt, không có da lông cũng không có
mùi gì đặc biệt để nhận biết, Tiêu Liêu nhìn miếng thịt lớn như vậy, tự hỏi lát
nữa nên làm như thế nào, liền cầm dao không thuần thục bắt đầu lọc xương sườn.
Một động tác đã khiến Trang Tử nhìn thấy mà hết hồn hết
vía, dọa chết gấu rồi, con dao nhỏ kia giống như không nghe lời, mấy lần đều
suýt cắt trúng tay Tiêu Liêu, hiện tại Trang Tử vô cùng hoài nghi liệu Tiêu
Liêu cuối cùng có nấu được cơm hay không.
Thật sự không nhịn được, Trang Tử cướp lấy con dao không
nghe lời từ trong tay Tiêu Liêu, dứt khoát chính mình tới xử lý, hắn một bên
làm, một bên tán gẫu với Tiêu Liêu đã lặng lẽ lui sang một bên quan sát, làm
như không để ý hỏi: “Tiểu Tiêu.”
“Hả?” Tiêu Liêu nghi hoặc nhìn hắn.
“Cái kia, ta có thể gọi ngươi như vậy không.” Nội tâm
Trang Tử hơi bất an.
"Được, đương nhiên có thể." Tiêu Liêu gật đầu.
"Ừm, ngươi có phải không thường xuyên nấu ăn đúng
không, ta cảm thấy ngươi không giỏi xử lý thịt lắm.”
"A? Không phải." Tiêu Tiêu có chút ngoài ý
muốn, sau đó lắc đầu phủ nhận nói: "Là như thế này, ta chỉ là chưa từng xử
lý miếng thịt lớn như vậy thôi, phiền ngươi để lại một ít thịt trên xương sườn,
một chút là được. Ồ, đúng rồi, ngươi thông báo với bọn chú Lan chuyện này giúp
ta chưa?”
“À, có, có nói, bọn hắn đồng ý.” Trang Tử gật đầu, không
lọc sạch xương sườn.
Sau đó liền nghe thấy Tiêu Liêu nói tiếp: “Bình thường
đều là ta nấu cơm, nhưng bọn họ đều xử lý rồi chia nhỏ miếng thịt giúp ta, lớn
như này… Ta chưa làm qua, cho nên, không rành lắm…” Tiêu Liêu xấu hổ cúi đầu,
tự nghịch ngón tay.
Thế nhưng Trang Tử nghe xong lại hận không th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.