Tiêu Liêu ở bên này mang theo đám nhóc
chơi, giống như nhóc vị thành niên thương thường nhìn chằm chằm những thú nhân
với sức mạnh phi thường, trên khuôn mặt của một lớn bốn nhỏ không sai lắm là
kinh ngạc, nhiều hơn là sùng bái.
Tuy Tiêu Liêu biết được các thú nhân sở
hữu thú hình có sức lực rất lớn, nhưng cậu lại không ngờ sẽ mạnh đến vậy, những
cục đá bọn hắn dùng xây nhà cũng không nhỏ, nhìn bằng mắt thường cũng phải 300
cân.
Nhưng nhóm thú nhân kia từng người lại
khiêng tảng đá lên quá dễ dàng, giống như mỗi người mỗi đầu bế một đứa trẻ, nhẹ
nhàng nâng tảng đá lên.
Càng khó tin chính là khi thú nhân bọn
hắn xây dựng tới chỗ hơi cao chút, thời điểm không thuận tiện đứng bên dưới,
một số thú nhân sẽ đứng lên hình thú của đồng bạn, tiếp được cục đá từ thú nhân
có thể bay ném tới, tiếp tục xây tường! Hơn nữa đồng bạn dưới chân họ còn sẽ
tùy trường hợp mà điều chỉnh vị trí.
Một loạt động tác quả thực làm Tiêu Liêu
mở rộng tầm mắt, quá lợi hại, thật sự quá lợi hại. Cậu không nhịn được giơ ngón
cái ở trong lòng với thú nhân.
Đám nhóc cũng hâm mộ nhìn xem, hổ nhỏ
không nhịn được đứng lên nắm chặt tay nhỏ, kiên định nói, “Chờ tôi trưởng thành
cũng sẽ lợi hại giống bọn họ!”
“Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!” Ba đứa khác
cũng sôi nổi hưởng ứng.
Hổ nhỏ khẽ cau mày nhìn thỏ nhỏ kêu gào
theo mình, khóe miệng giật giật, nhưng không nói gì. Thấy vậy, Tiêu Liêu mỉm
cười ấm áp.
“Đúng vậy, sau này các em nhất định sẽ
giỏi như bọn họ.” Tiêu Liêu cười sờ đầu đám nhóc.
“Hắc hắc.” Đám nhóc cười khúc khích nhìn
nhau.
Lợi ích mà thao tác thần kỳ của đám thú
nhân đem đến là, khi trời chuyển tối một lúc, bọn hắn vậy mà xây được nửa căn
phòng, tốc độ này, tuy kết quả đã được Tiêu Liêu dự đoán được, nhưng nội tâm
vẫn không thể không tán thưởng.
Mặt trời trên bầu trời đã khuất dần, một
nửa còn ở trên mặt đất bằng phẳng, các thú nhân cũng hoàn thành công việc của
họ, sôi nổi lần lượt rời đi, cha mẹ của đám nhóc cũng tới bên này đón bọn nhỏ.
Tiêu Liêu chào tạm biệt từng đứa một, sau
đó cùng Lan Loan và Cụ quay trở về.
Mà bên kia, Thái Thái vừa vào nhà uống
ngụm nước, liền nghĩ tới kiến thức mình học được buổi chiều, vì thế cậu lập tức
bước chân nhỏ ngắn, bịch bịch bịch chạy tới phòng bếp, lúc này Trùng Anh đang
chuẩn bị cơm chiều.
Cậu kéo quần áo Trùng Anh, “A ba a ba,
hôm nay Thái Thái học viết chữ đó.”
“Thật sao?” Trùng Anh có chút kinh ngạc,
hắn lau tay, ngồi xổm đối diện với con trai.
“Thật đó thật đó, con viết cho a ba xem!”
“Được nha.”
Hổ nhỏ tìm thấy một thanh gỗ nhỏ trong
nhà bếp, ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu viết một cách nghiêm túc.
Thấy một chữ kia dần dần được cậu con
trai nhỏ của mìn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).