Sáng hôm sau Tiêu Liêu còn chưa mở mắt đã cảm nhận được tư thế quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Rất tốt, cậu lại ngủ chung với Cụ trên giường của cậu.
Đối mặt với tình huống này, cậu cũng không biết phải nói gì. Mộng du một ngày còn đỡ nhưng cũng không thể mộng du mỗi ngày chứ! Quên đi, xem như cậu đã thấu chút tâm tư nhỏ bé kia của Cụ. Cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường, chỉ cần giống như trước cũng không quá đáng. Coi như bồi dưỡng tình cảm, bản thân cậu cũng không có tổn thất gì.
Nghĩ thông suốt, Tiêu Liêu bình tĩnh rời giường rửa mặt, đi nấu bữa sáng. Chỉ là lúc đến phòng bếp, một cái túi lớn thu hút ánh nhìn của cậu.
"Cái gì vậy?" Cậu tò mò sờ thử thì phát hiện mặt ngoài của túi toàn là đất, bên trong là một vật cứng rắn tròn trịa.
Tiêu Liêu mở miệng túi, cừ thật, đây đều là khoai tây. Nhiều như vậy khoảng chừng cả nửa túi ấy! Sau khi Tiêu Liêu cảm thán thì lại nghi ngờ nghĩ: "Thứ này đâu ra vậy?"
Tiêu Liêu cầm một củ khoai tây suy nghĩ nó đến từ đâu thì đột nhiên Cụ đứng ở cửa hưng phấn chào hỏi cậu.
"A Kiều, chào buổi sáng!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT