Tình thế nguy cấp, Bàng Thúy thấy anh trai mở cửa lớn, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói sang sảng của người mai mối cùng với tiếng hàng xóm xung quanh ồn ào, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô ta hối hận muốn chết vì lúc trước đầu óc mình nóng lên, làm ra hành vi ngây thơ ngu xuẩn như vậy, bây giờ thật sự là cưỡi hổ khó xuống.

Nhan Chiêu Nhược chậm rãi mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn mềm mại dưới ánh sáng từ ngoài hắt vào cửa sổ thủy tinh, có loại nội liễm dịu dàng xinh đẹp. Ánh mắt cô nhìn Bàng Thúy cũng cực kỳ bao dung, giống như Tần Sùng Vũ, vì hôn nhân tương lai của cô ta có một ít chờ mong cùng chúc phúc.

Nhìn chăm chú như vậy ít nhiều cũng cho Bàng Thúy một chút dũng khí. Cô ta vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa tự hỏi rốt cuộc nên dỗ dành Nhan Chiêu Nhược như thế nào, để lấp liếm cho lời nói dối của mình, ít nhất, cô ta phải ổn định cục diện hôm nay.

Nhan Chiêu Nhược cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết đều đặn: "Sắp phải gặp vị đại đội trưởng Trịnh kia, cô rất khẩn trương phải không?”

Nhan Chiêu Nhược hiếm khi nói chuyện với cô ta như bạn bè như vậy, Bàng Thúy trong lúc nhất thời lại có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng khi cô ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt hạnh trong suốt của Nhan Chiêu Nhược, chợt tỉnh táo lại. Cô ta vẫn luôn cảm thấy Nhan Chiêu Nhược là một con mọt sách không hiểu chuyện đời, đẹp thì đẹp đấy nhưng lại như gỗ. Mấy năm nay bất luận cô ta bắt nạt như thế nào, Nhan Chiêu Nhược đều lơ mơ không có quá nhiều phản ứng, cho tới bây giờ cũng chưa thấy nổi giận gì, có thể nói là một chút cốt khí cũng không có, cho nên cô ta hoàn toàn không cần phải đánh giá quá cao đầu óc của người phụ nữ này.

*受宠若惊: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

Hơn nữa cho dù bị vạch trần thì sao chứ, chắc chắn Nhan Chiêu Nhược không thể làm gì cô ta. Tần Sùng Vũ là anh trai cô ta, không có khả năng bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này đuổi cô ta ra khỏi nhà, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu rồi cho qua.

Về phần những hàng xóm bên ngoài, cô ta sẽ nói bọn họ hiểu lầm ý tứ của mình. Ở quê nhà cô ta, 'đàn ông nhà tôi’ cũng có thể để nói anh em của mình, không chỉ là vợ mới nói như vậy, dù sao cô ta cũng không chính miệng nói mình là vợ của anh trai.

Trong đầu nhanh chóng nghĩ một lượt mọi chuyện, trên mặt Bàng Thúy cứng rắn nặn ra một vẻ mặt 'Đều là vì tốt cho cô’.

Cô ta nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Nhan Chiêu Nhược, thì thầm: "Chị dâu, những người phụ nữ đến đây xem náo nhiệt đều thích nói bậy, lát nữa đừng nói chuyện với mấy người đó, cái gì cũng coi như không nghe thấy.”

Nhan Chiêu Nhược chớp mắt, vẻ mặt thoạt nhìn có chút mê man: "Người xem náo nhiệt hẳn là đều là hàng xóm bên cạnh đi, bọn họ có thể nói bậy cái gì?”

Bàng Thúy nặng nề thở dài: "Còn có thể nói cái gì, nói tầng lớp như cô kém không xứng với anh trai tôi. Trước khi chúng ta tới, lãnh đạo anh trai tôi đều biết chuyện của cô, bọn họ biết thì chẳng phải mấy người vợ trong nhà cũng đều biết sao? Anh tôi là người có trình độ văn hóa cao, lại có năng lực, các lãnh đạo đều cảm thấy anh có tiền đồ nhưng bởi vì tầng lớp của cô kém, nói không chừng sau này sẽ bị trì hoãn việc thăng chức, cho nên những người kia cảm thấy là cô hại anh trai tôi đâm ra không thích cô, chẳng phải sẽ dễ dàng nói bậy về cô sao?”

Nhan Chiêu Nhược nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: "Sao lãnh đạo của anh ấy lại tùy tiện nói ra chuyện của tôi như thế?”

“Dâu nhà mình, có cái gì không thể nói? Tầng lớp thấp kém của cô cũng không phải là bí mật gì, người trên đảo này sớm muộn gì cũng phải biết.” Bàng Thúy dừng một chút, rồi cười rộ lên: "Sau đó những người này biết tôi và anh trai không phải là anh em ruột thịt nên thích nói đùa tôi với anh ấy là một đôi. Nói chung, tôi muốn nói với cô mấy điều này là vì tôi muốn cô không cảm thấy tức giận khi nghe thấy họ nói về chuyện đó.”

Nhan Chiêu Nhược vừa khiếp sợ vừa mất mát há miệng, chậm rãi lại nhắm lại.

Bàng Thúy thấy mình lừa dối cô dễ như vậy, trong lòng bình tĩnh, nhìn cửa lớn, thấy anh trai cô ta đang giới thiệu mấy gốc cây xanh trong viện cho những người đó, tạm thời còn chưa có ý muốn vào nhà, sự ngạo mạn vừa rồi bởi vì hoảng hốt đè xuống kia liền trồi lên trong lòng.

"Ai, cô không ra ngoài không biết, mấy người đó nói loại thành phần kém này của cô gả cho anh trai tôi, là do tổ tiên tích đức nhiều đời mới có thể cho cô có vận may này, điểm này tôi cảm thấy họ nói có chút đạo lý. Cô nói sau khi cha mẹ cô bị bệnh mà chết, cô lại có thể theo anh trai tôi sống cuộc sống tốt như vậy, không phải là các cụ gánh thì là cái gì? Đúng rồi, họ còn nói cô là gà mái già không biết đẻ trứng, anh trai tôi cưới cô nhưng cô chẳng làm cái gì, đều ném cho cô em chồng là tôi đây, nói cô quá ác độc linh tinh, dù sao nói cũng khó nghe.” Cô ta nói kéo kéo cổ áo, chiếc áo len cổ cao mà Nhan Nhược Chiêu đưa cho cô ta, cô ta mặc quá chật nên cổ cũng bị siết đến khó chịu, luôn cảm thấy không thở nổi.

Sau đó Bàng Thúy liền nhìn thấy sắc mặt Nhan Chiêu Nhược thay đổi, giống như bị sét đánh, nụ cười còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng dần dần biến mất, đáy lòng cô ta liền đắc ý muốn cười to.

Bàng Thúy ho khan một tiếng, buông cánh tay cô ra, vỗ vai cô để an ủi: "Đợi lát nữa cô coi như không nghe thấy gì cả, anh trai tôi giới thiệu người này cho tôi nghe có vẻ không tệ lắm. Cô ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn đừng quấy rầy buổi xem mắt của tôi, có nghe thấy không?”

Nhan Chiêu Nhược sâu kín nhìn cô ta, chậm rãi gật đầu: "Được, cô yên tâm đi.”

Bàng Thúy lúc này mới hài lòng ừ một tiếng.

Cuối cùng Tần Sùng Vũ cũng dẫn một đám người vào nhà, Bàng Thúy thấy thế lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Nhan Chiêu Nhược đứng ở một bên, hai tay buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, cô khống chế chính mình cố gắng không quá run.

Bàng Thúy coi cô là kẻ ngốc, cho rằng cô không biết tâm tư không thể để người khác phát hiện của cô ta, không biết những chuyện cô ta làm ở bên ngoài, sau đó mượn miệng của những hàng xóm kia nói những lời ác độc trong lòng ra, muốn đả kích khiến cô tự ti khiếp nhược, để cho cô phải cúi đầu trước mặt cô ta, vĩnh viễn bị cô ta chà đạp.

Thế nhưng, cô ta không biết làm như vậy chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa sao? Cô ta dựa vào cái gì muốn cô tha cho hết lần này đến lần khác?

Nhan Chiêu Nhược luôn cố gắng nhịn được cái gì thì nhịn, hai ngày nay vẫn luôn nghĩ dù sao cũng phải ly hôn, cô không muốn lãng phí sức lực vào mấy chuyện ân oán trong quá khứ này, nhưng sự khoan dung của cô lại đổi lấy tên ngu xuẩn này từng bước ép sát, được một tấc tiến một thước!

Nhan Chiêu cười khẩy như thể không nghe thấy, điều chỉnh hô hấp, khi đoàn người Tần Sùng Vũ bước vào phòng khách, cô đã mỉm cười khôi phục bộ dáng dịu dàng khéo léo.

-

Tần Sùng Vũ và Trịnh Đông Hổ là bạn bè, nhưng xem mắt theo phong tục vẫn phải có bà mối, cho nên anh mời vợ Thẩm đoàn trưởng là Hầu Quế Hương đến.

Hầu Quế Hương là người phóng khoáng nhiệt tình. Trước kia khi Nhan Chiêu Nhược và Bàng Thúy chưa ra đảo, Tần Sùng Vũ làm thủ hạ của Thẩm đoàn trưởng, bà ấy không ít lần mời Tần Sùng Vũ đến nhà ăn cơm. Lần này Tần Sùng Vũ mời, tuy chưa từng làm bà mối nhưng bà ấy vẫn cực kỳ nhiệt tình.

"Vị này chính là Trịnh đại đội trưởng, bằng tuổi với Sùng Vũ, quê nhà ở phương Bắc, cha mẹ đều lớn tuổi, ở cùng anh cả, ở xa như vậy thật sự không quan tâm được, nên đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa có đối tượng. Bằng không với chức danh đại đội trưởng này, bộ dạng lại mày rậm mắt to, sớm đã không biết bao nhiêu bà mối đến cửa rồi!"

Hầu Quế Hương giới thiệu xong cho Bàng Thúy, lại giới thiệu cho Trịnh Đông Hổ. Tuy hai người này đều sớm biết tình huống của đối phương nhưng thời đại này mọi việc đều phải theo đúng trình tự, cho dù hai người đã sớm biết nhau thì cũng phải tìm người bà mối đến nói chuyện, qua xem mắt mới có thể đính hôn.

Nhan Chiêu Nhược cầm ấm trà yên lặng rót trà, Hầu Quế Hương cười tủm tỉm nhìn động tác tao nhã của cô, quay đầu nói với Trịnh Đông Hổ.

"Trịnh đại đội trưởng, đây chính là Bàng Thúy, em gái của Sùng Vũ, cậu xem này..."

Mí mắt Tần Sùng Vũ giật giật, ho nhẹ một tiếng, đưa tay chỉ Bàng Thúy ở đối diện: "Chị dâu, đây là Bàng Thúy.”

Hầu Quế Hương nhìn Bàng Thúy “A” một tiếng, vẻ mặt hơi ngập ngừng, dừng lại hai giây mới tiếp tục giới thiệu: "Đúng vậy, cậu xem em gái này lớn lên khỏe mạnh, thân thể xương cốt cũng tốt, vừa nhìn đã biết là người chăm chỉ hay làm việc. Cha cô ấy sớm hy sinh, mẹ cũng không còn, về sau cha Sùng Vũ liền nhận nuôi cô ấy, vừa hay cậu và Sùng Vũ là anh em, đây là duyên phận tốt biết bao!”

Hầu Quế Hương vắt hết óc nói chuyện, lực chú ý của những người hàng xóm xung quanh hoặc ngồi hoặc đứng xem náo nhiệt đều không đặt ở trên người hai nhân vật chính hôm nay, mà đều âm thầm nhìn chằm chằm vào Nhan Chiêu Nhược đang ngồi bên cạnh Tần Sùng Vũ.

Hàng xóm đưa mắt nhìn nhau với ánh mắt quái dị, khiến Bàng Thúy bất an, nụ cười trên mặt cô ta càng ngày càng cứng ngắc. Cô ta phát hiện mình giống như bỏ sót một chi tiết rất nguy hiểm, chính là khi mọi người vào nhà xem cô ta xem mắt thì chắc chắn sẽ biết cô ta không phải là vợ của Tần Sùng Vũ, chỉ là vừa rồi đầu óc cô ta quá loạn nên bỏ qua điểm quan trọng nhất này. Chẳng lẽ Nhan Chiêu Nhược cũng không phát hiện ra, hay là biết nhưng cố ý không nói cho mình biết. Cả người Bàng Thúy rét run, cho đến khi Hầu Quế Hương nói để cho cô ta và Trịnh Đông Hổ lên phòng trên lầu nói chuyện một chút, cô ta lập tức đứng dậy đi lên cầu thang, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cô ta hít thở không thông. Trịnh Đông Hổ cho rằng cô ta đang thẹn thùng, cười cười, sải bước đuổi theo.

Hai nhân vật chính đi nói chuyện riêng, quá trình xem mắt hoàn thành được một nửa, Hầu Quế Hương không còn quá căng thẳng nữa, nhìn Nhan Chiêu Nhược cười một tiếng: "Cậu nhìn chị kìa, vừa rồi lại tưởng nhầm người này thành em của cậu, Sùng Vũ, cậu còn không mau giới thiệu hả?”

Tần Sùng Vũ từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, ngồi thẳng lưng ở chỗ đó, khí chất thanh chính. Mà Nhan Chiêu Nhược từ nhỏ ngâm mình trong thư hương lớn lên, lúc trước cha mẹ cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết với việc học hành của cô, sau này đến Tần gia, cô vẫn luôn nghiêm khắc kỷ luật mình. Cô ngồi ở chỗ đó chỉ cười không nói lời nào, khí chất cao quý thanh nhã kia cũng tự nhiên tản ra ngoài, hơn nữa cô vốn đã lớn lên cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt kiều diễm với đôi mắt long lanh, đôi môi mềm mại như anh đào. Người xinh đẹp xuất sắc như vậy lại không có một chút cao cao tại thượng*, xem thường, xa cách người khác, khiến người ta vừa nhìn đã thích.

*Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn

Cô và Tần Sùng Vũ ngồi cùng một chỗ, một người thành thục lạnh lùng, một người xinh đẹp trầm tĩnh, một người cao lớn cường tráng, một người nhỏ nhắn thướt tha, quả thực rất xứng đôi.

Nhan Chiêu Nhược bị Hầu Quế Hương nhắc đến, tựa hồ có chút thẹn thùng, đầu tiên là cười cười, giơ tay vén mái tóc dài bên tai, sau đó bất giác nhìn người đàn ông bên cạnh, giống như là đang tìm chỗ dựa của mình.

Tần Sùng Vũ quen ứng phó loại tình huống này nhiều, vẻ mặt bình thản trấn định: "Chị dâu, đây là Chiêu Nhược.”

Hầu Quế Hương tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Để cho cậu giới thiệu, cậu chỉ nói một cái tên là xong rồi hả?”

Chị ấy chậc chậc hai tiếng, lúc này mới bắt đầu đánh giá Nhan Chiêu Nhược từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm, đánh giá xong liền vỗ tay bắt đầu khoe khoang: "Ôi, tôi thật sự chưa từng thấy qua người xinh đẹp như vậy, giống như nữ minh tinh trên báo họa vậy. Khi em và Bàng Thúy tới đảo này, đúng lúc nhà chị bận rộn, mà cũng không thấy em ra cửa nên vẫn chưa thể nói chuyện với em được. Chiêu Nhược, sau này đến nhà chị dâu chơi nhiều nhé!”

Nhan Chiêu Nhược cười nói: "Được ạ chị dâu, sau này em không có việc gì sẽ đến tìm chị.”

Những người hàng xóm xem náo nhiệt ở cửa, nhất là hai người phụ nữ có quan hệ tốt với Bàng Thúy, Vương Quyên và Cảnh Hà, nghe bọn họ nói chuyện trong phòng, tất cả càng nghe càng thấy mơ hồ, càng hóng càng đầy dấu chấm hỏi.

Bọn họ đều tưởng rằng đối tượng xem mắt hôm nay là hồ ly tinh ở trong nhà Tần Sùng Vũ, cũng chính là Nhan Chiêu Nhược.

Nhưng vừa rồi người cùng Trịnh Đông Hổ đi lên, lại là Bàng Thúy.

Bàng Thúy… Không phải là vợ của Tần Sùng Vũ sao?

Nơi này lộn xộn quá, rốt cuộc đây là cái tình huống gì?

Hai tay Vương Quyên nắm tay áo, dựa vào khung cửa nhìn Hầu Quế Hương, lại nhìn Tần Sùng Vũ cùng Nhan Chiêu Nhược, rốt cục không nhịn được.

Cô đại diện cho tất cả mọi người xem náo nhiệt, đặt ra một câu hỏi sâu sắc: "Chị dâu đợi đã, người này rốt cuộc là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play