Tình thế nguy cấp, Bàng Thúy thấy anh trai mở cửa lớn, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói sang sảng của người mai mối cùng với tiếng hàng xóm xung quanh ồn ào, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô ta hối hận muốn chết vì lúc trước đầu óc mình nóng lên, làm ra hành vi ngây thơ ngu xuẩn như vậy, bây giờ thật sự là cưỡi hổ khó xuống.
Nhan Chiêu Nhược chậm rãi mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn mềm mại dưới ánh sáng từ ngoài hắt vào cửa sổ thủy tinh, có loại nội liễm dịu dàng xinh đẹp. Ánh mắt cô nhìn Bàng Thúy cũng cực kỳ bao dung, giống như Tần Sùng Vũ, vì hôn nhân tương lai của cô ta có một ít chờ mong cùng chúc phúc.
Nhìn chăm chú như vậy ít nhiều cũng cho Bàng Thúy một chút dũng khí. Cô ta vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa tự hỏi rốt cuộc nên dỗ dành Nhan Chiêu Nhược như thế nào, để lấp liếm cho lời nói dối của mình, ít nhất, cô ta phải ổn định cục diện hôm nay.
Nhan Chiêu Nhược cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết đều đặn: "Sắp phải gặp vị đại đội trưởng Trịnh kia, cô rất khẩn trương phải không?”
Nhan Chiêu Nhược hiếm khi nói chuyện với cô ta như bạn bè như vậy, Bàng Thúy trong lúc nhất thời lại có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng khi cô ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt hạnh trong suốt của Nhan Chiêu Nhược, chợt tỉnh táo lại. Cô ta vẫn luôn cảm thấy Nhan Chiêu Nhược là một con mọt sách không hiểu chuyện đời, đẹp thì đẹp đấy nhưng lại như gỗ. Mấy năm nay bất luận cô ta bắt nạt như thế nào, Nhan Chiêu Nhược đều lơ mơ không có quá nhiều phản ứng, cho tới bây giờ cũng chưa thấy nổi giận gì, có thể nói là một chút cốt khí cũng không có, cho nên cô ta hoàn toàn không cần phải đánh giá quá cao đầu óc của người phụ nữ này.
*受宠若惊: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Hơn nữa cho dù bị vạch trần thì sao chứ, chắc chắn Nhan Chiêu Nhược không thể làm gì cô ta. Tần Sùng Vũ là anh trai cô ta, không có khả năng bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này đuổi cô ta ra khỏi nhà, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu rồi cho qua.
Về phần những hàng xóm bên ngoài, cô ta sẽ nói bọn họ hiểu lầm ý tứ của mình. Ở quê nhà cô ta, 'đàn ông nhà tôi’ cũng có thể để nói anh em của mình, không chỉ là vợ mới nói như vậy, dù sao cô ta cũng không chính miệng nói mình là vợ của anh trai.
Trong đầu nhanh chóng nghĩ một lượt mọi chuyện, trên mặt Bàng Thúy cứng rắn nặn ra một vẻ mặt 'Đều là vì tốt cho cô’.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play