Mua đồ xong ngồi thuyền về đảo, Bàng Thúy thấy trên thuyền có hai người phụ nữ có dáng vẻ vợ quân nhân liền ngồi qua nói chuyện phiếm. Nhan Chiêu Nhược tự mình ngồi ở phía sau, gió biển mùa đông thổi vào mặt đau đớn như dao cắt, tứ chi cũng lạnh lẽo cứng ngắc, cô nhìn mặt nước biển đen gợn sóng, muốn nhanh chóng về nhà ủ ấm.
Một trận cuồng phong thổi qua, thân thuyền lay động kịch liệt vài cái, thân thể mọi người đều nghiêng về một phương hướng.
"Ai nha!"
Bàng Thúy kinh hô một tiếng, trong lúc bối rối cô ta lại giẫm lên giày người phụ nữ ngồi chếch bên đối diện, đôi giày bông kia vừa nhìn đã biết là giày mới, sau khi bị cô ta giẫm lên lưu lại một vết bùn rõ ràng.
"Tôi, tôi... Tôi không cố ý. Xin lỗi vì làm bẩn giày của cô.” Những hành khách khác nghe thấy đều quay lại nhìn, mặt Bàng Thuý đỏ bừng, đầy áy náy.
"Không sao, trở về dùng vải lau một cái là được, con thuyền này quá lắc lư, cô mau ngồi xuống." Người này khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đôi mắt vừa to vừa sáng, làn da trắng, mặc một chiếc áo bông màu đen dày, phía dưới là một chiếc quần quân đội màu xanh lá cây còn mới, thoạt nhìn là một người năng động.
Đối phương không so đo, Bàng Thúy thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cười hỏi đối phương xưng hô như thế nào, cô gái này thoạt nhìn không giống người trên đảo.
Cô gái mỉm cười ôn hòa: "Tên tôi là Úc San San, là một bác sĩ quân y, được điều đến đảo làm việc.”
Lời này vừa nói ra, mấy người phụ nữ xung quanh bao gồm cả Bàng Thúy cũng không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô gái cũng có thêm vài phần sùng kính. Phụ nữ thời đại này đều là vây quanh nồi niêu xoong chảo bếp núc, bình thường nhìn thấy một giáo viên nữ cũng là loại nhân vật đều sẽ cao mắt liếc mắt một cái, chứ đừng nói trước mắt này lại có thể làm bác sĩ trong quân đội, trên người kia khẳng định có chút bản lĩnh phi thường đi!
"A, đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gái làm quân y, vậy những phụ nữ tùy quân như chúng tôi nếu có chút không thoải mái, có thể đi tìm cô khám bệnh không?" Một đại tẩu nhịn không được tò mò hỏi.
Úc San San cười gật đầu: "Đương nhiên có thể.”
Bàng Thúy vỗ đùi: "Những bác sĩ trên đảo đều là mấy bác già, bình thường trên người chúng ta chỗ nào không thoải mái cũng ngại nói thẳng với người ta. Bây giờ thì tốt rồi, có bác sĩ Úc tới, không cần sợ nữa.”
Mấy người phụ nữ vây quanh Úc San San khen một hồi, không khí rất tốt.
Nhan Chiêu Nhược không có ấn tượng gì với Úc San San, ở phía sau lẳng lặng nghe mấy người trò chuyện một lát rồi không tiếp tục chú ý nữa.
-
Sau khi về đến nhà, Nhan Chiêu Nhược phát hiện cửa lớn không khoá, đẩy cửa đi vào nhìn thấy Tần Sùng Vũ đang cầm chổi quét nhà, liền cùng Bàng Thúy đều có chút nghi hoặc.
"Buổi chiều anh không có huấn luyện sao?" Cô hỏi.
Bình thường hầu như Tần Sùng Vũ đều phải huấn luyện đến khuya mới trở về, hôm nay lúc này mới hai ba giờ chiều, sao anh đã về.
Tần Sùng Vũ nhìn Bàng Thúy: "Buổi sáng anh nhận được điện tín, bác trai em qua đời, ông nội em cho em về quê tham gia tang lễ nên anh và Trịnh Đông Hổ thương lượng một chút, để hai người chiều nay gặp mặt trước, nếu em cảm thấy được, về đến nhà vừa hay cũng có thể nói với ông nội em một tiếng, để ông yên tâm.”
Bàng Thúy buông túi nặng xuống phòng bếp lấy một cái bánh mì ngô gặm hai miếng, lông mày lập tức nhíu lại: "Bác em qua đời, em về làm gì, đã nhiều năm không liên lạc như vậy, lúc trước khi em ở quê, bác ấy cũng không quan tâm gì đến em, em không muốn về.”
“Ông em đã đánh điện tín gọi em về, em không tính là xảy ra chuyện gì, dù thế nào bác cả em cũng là trưởng bối của em. Đúng rồi, vừa lúc cha em mất được mười lăm năm, em cũng nên trở về tế bái trước mộ ông ấy.” Tần Sùng Vũ sắc mặt bình thản nói.
Bàng Thúy vẻ mặt miễn cưỡng: "Vậy anh có về cùng em không?"
“Anh có huấn luyện không thể rời đi quá lâu."
Bàng Thúy tức giận, trừng mắt nhìn Nhan Chiêu Nhược yên lặng gặm bánh bên cạnh, đi lên lầu thay quần áo.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Sùng Vũ lộ ra vài phần bất đắc dĩ, muốn an ủi Nhan Chiêu Nhược hai câu, nhưng cô lại đứng lên cũng lên lầu.
"Em đi lấy cho cô ấy một bộ quần áo."
Tần Sùng Vũ nhìn bóng lưng cô nhíu mày, trầm ngâm một lát mới tiếp tục quét sàn nhà.
-
Nhan Chiêu Nhược đưa chiếc áo len cổ cao màu đen của mình cho Bàng Thúy, xuống lầu ăn bánh xong, liền vào phòng bếp pha một ấm trà nóng, lại rửa thêm mấy quả táo và lê, đợi lát nữa nhà trai đến nhà xem mắt, không bày chút gì trên bàn cũng không được.
Cô cầm dao gọt vỏ lê không thuần thục, sau đó đặt lên bàn muốn cắt thành miếng để bày biện. Vừa quay đầu lại phát hiện Tần Sùng Vũ không biết đứng ở sau từ khi nào, dáng người cao lớn bao phủ lấy cô, một thân khí tức lạnh lẽo cùng khói lửa trong phòng bếp này có vẻ không hợp nhau.
Nhan Chiêu Nhược bị hoảng sợ, dao trong tay trượt xuống, suýt nữa rơi vào ngón tay, Tần Sùng Vũ vội vàng đưa tay cầm lấy dao.
"Cẩn thận tay, để anh."
Nhan Chiêu Nhược cũng không nhường vị trí, trở tay đoạt lại con dao, cúi đầu tiếp tục cắt lê. Cô cũng không dám để Tần Sùng Vũ cầm dao bổ, nếu để cho Bàng Thúy nhìn thấy, còn không lẩm bẩm chửi chết cô à, dù sao cái nhà này cô cũng không ở lại bao lâu, chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cố gắng vững vàng vượt qua là tốt rồi.
"Vẫn nên để em bổ, sẽ xong ngay." Cô nhẹ giọng nói.
Tần Sùng Vũ nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại không mang theo bất kỳ cảm xúc nào của cô, anh lại có thể cảm giác được, hai ngày nay không biết vì sao dường như vợ anh đối với anh lãnh đạm hơn rất nhiều. Trước kia khi anh ở nhà, tuy Nhan Chiêu Nhược da mặt mỏng, ngại sự tồn tại của Bàng Thúy sẽ không nói thêm gì, nhưng lén lút hỏi anh huấn luyện có mệt không, có lạnh không, có gặp phải chuyện gì thú vị không vân vân, có đôi khi ban đêm nằm trên giường cũng có thể trò chuyện một hồi lâu vì những đề tài này, bởi vì anh biết cô thấy nhàm chán khi ở trên đảo, lại không có bạn bè gì, sẽ cố gắng nói chuyện với cô nhiều hơn. Nhưng hai ngày nay đừng nói chuyện phiếm, hình như ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh thêm một cái, chuyển biến như vậy khiến anh không hiểu ra sao.
Anh đứng ở phía sau Nhan Chiêu Nhược im lặng vài giây, tầm mắt dừng lại trên mu bàn tay cầm dao của cô, bình thường cô rất ít khi làm việc nặng nhọc, một đôi tay được dưỡng nhẵn nhụi mềm mại như ngọc. Ban đêm có khi thân thiết, ngón tay cô và anh đan chéo nhau, có thể cảm giác được bởi vì mỗi ngày đều cầm bút viết chữ nên có vết chai ở ngón tay, ngoài ra, đôi tay này cũng giống như người của cô, mềm mại tựa như một bó hoa tươi chưa trải qua mưa gió, thoạt nhìn sẽ khiến cho người ta không nhịn được thương tiếc, muốn che chở. Hơn nữa anh lớn hơn cô sáu tuổi, trong nhà này cô nhỏ nhất, khi đối mặt với cô, anh luôn không nhịn được ôn hòa hơn một chút.
"Bàng Thúy ở bên ngoài có phải lại giận dỗi em không, em nói với anh, đừng để ở trong lòng, em ấy làm sai cái gì anh sẽ quản em ấy."
Nhưng mà những lời này cũng không đổi lấy bất kỳ chuyển biến nào, ngược lại chọc giận đối phương.
Nhan Chiêu Nhược trực tiếp lạnh lùng trả lời một câu: "Không có.”
Tần Sùng Vũ sửng sốt, nghi hoặc truy vấn lần nữa: "Vậy em làm sao..."
Nhan Chiêu Nhược nhíu mày, cho dù cô bị Bàng Thúy bắt nạt, anh cùng lắm cũng chỉ là răn dạy Bàng Thúy vài câu, qua đi Bàng Thúy vẫn ở nhà hoành hành bá đạo, cho nên nói cũng chỉ làm cho mình càng thêm bực, chẳng bằng không cần nói.
Cô nhịn không muốn nổi giận, ai ngờ anh truy hỏi nhiều lần khiến cô càng lúc càng bực: “Em nói rồi, anh đừng ở chỗ này ngăn cản, đứng lên!”
Cô dùng khuỷu tay huých vào ngực anh, bảo anh tránh ra, sau đó cầm dao thái và thớt rửa sạch bằng nước rồi cất trở lại.
Bàng Thúy thay áo khoác màu lạc đà mới mua và áo len cổ cao màu đen, vui vẻ đi xuống cầu thang.
"Anh, anh xem áo mới này của em được không?"
Sau khi bị khuỷu tay của Nhan Chiêu Nhược huých qua Tần Sùng Vũ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vợ mình muốn hiểu rõ sự tình, nghe vậy quay đầu lại đánh giá Bàng Thúy, hơi đánh giá có lệ: "Rất đẹp."
Đầu cầu thang ánh sáng tương đối mờ, Bàng Thúy không nhận thấy được vẻ mặt âm tình bất định trên mặt anh trai mình, vừa nghe anh nói như vậy, lập tức đắc ý cười ha ha.
"Đây là em chọn đấy, nhân viên bán hàng trong quầy cung ứng tiêu thụ người ta đều khen em mặc vào rất đẹp."
Nhan Chiêu Nhược đang vội vàng bày mâm trái cây trong phòng bếp: "...”
Nói dối trắng trợn như vậy.
Chính là người này đúng không?
-
Tần Sùng Vũ rất muốn biết rốt cuộc Bàng Thúy làm gì Nhan Chiêu Nhược, nhưng thấy Bàng Thúy ở đó dương dương đắc ý vì quần áo mới, hơn nữa cô ta sắp xem mắt nên nhẫn nhịn không hỏi ra miệng.
Dọn dẹp nhà cửa xong, bên kia Trịnh Đông Hổ và Hầu Quế Hương làm bà mối cũng đến cửa.
Bên ngoài ồn ào, nghe như có không ít hàng xóm vây quanh muốn xem náo nhiệt, Bàng Thúy nghe thấy động tĩnh sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Nhan Chiêu Nhược định đi theo Tần Sùng Vũ ra ngoài đón khách, Bàng Thúy nắm lấy cánh tay cô.
Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược dừng bước, vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao vậy?”
Ánh mắt Bàng Thúy bối rối nhìn lướt qua Nhan Chiêu Nhược một cái: "Em… Em không muốn xem mắt nữa. Anh, hay là anh để họ trở về đi.”
Tần Sùng Vũ im lặng một giây: "Vớ vẩn, người ta đều đến cửa rồi, anh đuổi người ta trở về được hả?”
Bàng Thúy vội vàng dậm chân: "Nhưng mà... Nhưng em..."
Cô ta nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Sùng Vũ, không cách nào nói ra bí mật trong lòng. Mới vừa rồi chỉ lo đắc ý, lại quên mất mấy ngày nay mình ỷ vào Nhan Chiêu Nhược không ra ngoài, cô ta ở bên ngoài cố ý vô tình đảm nhiệm vai trò vợ của Tần Sùng Vũ, làm cho những phụ nữ hàng xóm kia đều hâm mộ, ghen tị cô ta có một người chồng cao lớn anh tuấn lại có văn hóa như Tần Sùng Vũ.
Thậm chí khi những người đó lầm tưởng Nhan Chiêu là hồ ly tinh quyến rũ Tần Sùng Vũ, nhắc nhở cô ta ở nhà phải cẩn thận đề phòng Nhan Chiêu Nhược, cô ta cũng không thèm giải thích một câu với bọn họ.
Hiện tại muốn xem mắt, những người kia ở đây xem náo nhiệt, đến lúc đó chắc chắn sẽ biết thật ra Nhan Chiêu Nhược mới là vợ của anh trai… cô ta
Vừa nghĩ đến tâm tư nhỏ nhen của cô ta sẽ bị vạch trần trước mặt mọi người, Bàng Thúy liền mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm một khe hở chui vào.
Cô ta ấp úng ấp úng nói không nên lời, còn nắm lấy Nhan Chiêu Nhược không buông. Tần Sùng Vũ lại không thể kéo dài thêm nữa, bỏ lại cô ta một câu đừng gây chuyện, liền xoay người đi mở cửa.