Tần Sùng Vũ chợt sửng sốt, có lẽ không
nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi như vậy.
Anh trả lời: "Không. Kể từ khi kết
hôn, em đã là vợ của tôi. Sao tôi có thể nghĩ như vậy được?"
Nhan Chiêu Nhược nhìn bóng tối mênh
mông phía trước kính chắn gió, ngón tay trắng nõn tinh tế vô thức kéo nút áo
trắng của mình.
"Những gì tối nay bác Lục nói đã
làm cho tôi có một số cảm xúc khác nhau." Cô nói chậm rãi.
Tần Sùng Vũ nhìn về phía cô: "Cái
gì? "
"Trước khi ly hôn, tôi cảm thấy
mình bị mắc kẹt, giày võ trong một vũng bùn. Thái độ của anh trong việc giải quyết
mâu thuẫn giữa tôi và Bàng Thúy càng làm cho tôi tuyệt vọng. Vì vậy, tôi kết
luận là tôi chỉ sống trong hôn nhân và không có được hạnh phúc nên có của một
cuộc hôn nhân. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, cuộc hôn nhân của chúng ta không
phải là một sự kết hợp bình thường. Tôi ngây thơ muốn có được cái gọi là thích
anh, cho rằng anh là một người chồng nên phải toàn tâm toàn ý bảo vệ tôi. Tôi
không làm gì sai, người sai rõ ràng là Bàng Thúy và đó là cách anh giải quyết
những sai lầm của Bàng Thúy."
Nhan Chiêu Nhược giơ ngón tay lên, tùy
tiện vẽ lung tung trên cửa sổ xe bị bịt kín một lớp sương trắng: "Nhưng
ngược lại, anh cưới tôi chỉ vì mặt mũi của cha anh. Là vì bảo vệ tôi khỏi mưa
gió bên ngoài, mới kết hôn với tôi. Mà cha Bàng Thúy là liệt sĩ, trước khi Bàng
Thúy đầu độc tôi cũng không phạm pháp. Như vậy anh cũng phải nể mặt cha mình và
cha Bằng Thúy mới lần lượt chịu đựng sự thô tục vô lễ của Bàng Thúy. Bàng Thúy
không nên coi sự dung túng của anh là điều hiển nhiên để gây sự vô lý. Mà tôi
sai ở chỗ là không nên coi cuộc hôn nhân bất thường, không có tình cảm của
chúng ta là một cuộc hôn nhân tốt đẹp."
Tần Sùng Vũ nghe âm thanh dịu dàng, mềm
mại của cô thì có hơi giật mình, mở miệng nói: "Không, là tôi..."
"Anh nghe tôi nói trước đi!"
Cô không cho anh cơ hội ăn năn. Bây giờ nói những lời này cũng không phải vì
muốn anh xin lỗi mình.
"Thật ra chính xác nhất chính là
ngay từ đầu chúng ta không nên kết hôn. Anh cũng hoàn toàn không cần vì cha mẹ
dặn dò mà coi Bàng Thúy là trách nhiệm mà mình không thể trốn tránh. Nhưng
chúng ta chưa từng trải qua chuyện phức tạp như vậy, lúc ấy lại ở độ tuổi quá
mức hỗn loạn ngây thơ. Sau khi kết hôn thì cảm thấy sai lầm khi sống cùng nhau,
lòng hiếu thảo ngu xuẩn của anh không cách nào chấm dứt được cuộc hôn nhân đó.
Tôi cũng không kịp thời tỉnh táo đề nghị ly hôn. Trước kia lá gan của tôi quá
nhỏ, tình nguyện tiếp tục chịu đựng cái nhà tràn đầy mâu thuẫn và tra tấn kia
chứ cũng không dám thoát ra khỏi đó."
Sắc mặt Tần Sùng Vũ u ám. Đột nhiên
trong mắt xuất hiện một sự tiếc nuối hiếm thấy. Anh không lên tiếng nữa, im
lặng để cho Nhan Chiêu Nhược nói tiếp.
Bỗng nhiên Nhan Chiêu Nhược cười gượng:
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Cho dù lúc ấy tôi đề nghị ly hôn, tôi
nghĩ với tính cách của anh cũng sẽ không đồng ý."
Tuy rằng Tần Sùng Vũ che giấu điểm yếu
của mình nhưng đối với người nhà thì luôn vui vẻ, nhường nhịn nhưng bản chất
vẫn là một người đàn ông có tính ham muốn kiểm soát mạnh mẽ. Khi đó cô còn chưa
đầy hai mươi tuổi, không có khả năng Tần Sùng Vũ yên tâm để cô ly hôn rồi rời
đi. Lỡ như cô gặp người đàn ông khác, ban đầu có thể người đàn ông đó sẽ bảo vệ
cô nhưng lâu dài thì sao? Ra ngoài có chút tiếng nói bị người ta đánh m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.