Buổi tối Nhan Chiêu Nhược không để Tần Sùng Vũ vào trường đón, cô tự mình đi đến xe của anh đang đậu ở cổng trường.

Vào buổi tối mùa đông, bầu trời phía xa xanh thẫm hòa với một chút màu cam của hoàng hôn, sương mù bao phủ con đường phía trước. Khi người đi bộ hai bên đường nói chuyện, từ miệng sẽ phun ra một luồng khói lớn.

Đây là khoảng thời gian dễ dàng khiến người ta cảm thấy chán nản, cô đơn nhất.  Nhan Chiêu Nhược quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe nhưng cũng không có ý định phá vỡ bầu không khí im lặng này.

Tần Sùng Vũ cầm vô lăng, quay đầu nhìn cô một cái. Cô mặc một chiếc áo khoác thắt eo màu trắng có cổ lá sen phối thêm khăn quàng cổ dệt kim màu đỏ. Phía dưới là một chiếc quần vải thô màu xanh denim. Nhìn qua cả người tràn đầy sức sống, tươi tắn đến mức có thể nhỏ thành giọt nước làm cho anh một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người.

Loại chênh lệch này khiến anh cảm thấy mình là một cái đầm nước đen trước mặt cô. Trong lòng cô, anh thuộc loại hèn hạ, bí ẩn, tính tình như một kẻ ác độc.

Mặc dù anh không phải là người như vậy nhưng anh đoán, cô đã xếp anh vào thể loại đó rồi.

Tần Sùng Vũ thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: "Hôm qua tôi đi Thanh Đại thăm Phó Yên. Cô nhóc và bạn học muốn đến một nhà máy dược phẩm ở Thiên Tân tham quan khảo sát rồi ở bên kia trực tiếp về hải đảo. Đi gấp nên nhờ tôi chuyển lời tới em."

Nghe vậy, Nhan Chiêu Nhược chỉ "ồ" một tiếng chứ không có phản ứng nào khác.

Phó Yên theo chuyên ngành sinh học và y học, mỗi quyển sách đều dày như gạch. Việc học tập còn nặng nề, vất vả hơn so với cô. Ngoại trừ thời gian phải lên lớp, cô nhóc còn rất nhiều việc bận rộn nên một tháng họ mới tụ tập một lần cho nên trước khi đi Phó Yên cũng không thể tự mình thông báo cho cô biết. Vì vậy cô không đề cập đến nữa.

Nhưng nghĩ lại, lúc trước ăn cơm cùng Phó Yên, Phó Yên nói hơn nửa năm nay Tần Sùng Vũ thường xuyên đến Thanh Đại thăm cô nhóc. Còn luôn mang theo hai túi lớn, nào là hoa quả, đồ đạc các loại. Anh còn nhờ Phó Yên đến Kinh Đại đưa mấy thứ đó cho cô nhưng Phó Yên lười chạy tới chạy lui nên kêu anh tự thân vận động. Thế là anh cũng không nhắc đến nữa.

Đương nhiên Nhan Chiêu Nhược cũng không hiếm lạ với những thứ đó nhưng nghĩ đến thì cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo, không thoải mái.

Thấy từ khi lên xe cô vẫn luôn im lặng, bây giờ bất thình lình lại hừ một tiếng, Tần Sùng Vũ liền liếc mắt nhìn cô một cái thì thấy gò má cô hơn phồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, một nửa bị khăn quàng cổ che khuất càng tôn lên sự ngây thơ. Ngón tay anh vuốt ve vô lăng hai cái, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Em và Doãn Vinh Vũ thế nào rồi?"

Nhan Chiêu Nhược dựa bả vai vào cửa xe như người không xương, qua vài giây mới trả lời một câu mơ hồ: "Cứ cho là như vậy đi!"

Tần Sùng Vũ lập tức nhíu mày, bất giác giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc, lạnh lùng hơn: "Cái gì gọi là như vậy, cậu ta ức hiếp em?"

Nhan Chiêu Nhược hỏi: "Trong mắt anh, tôi không tiến bộ, dễ bị ức hiếp lắm sao?"

Tần Sùng Vũ: "Ý tôi không phải như vậy. Không phải là tôi lo lắng cho em sao?"

Nhan Chiêu Nhược trợn trắng mắt, ngồi thẳng người: "Đừng có giả vờ! Anh như vậy có mệt hay không? Dù anh thật sự không quan tâm tới tôi thì tôi cũng đâu thể làm gì anh!"

Sắc mặt Tần Sùng Vũ tối sầm, đôi tay thon dài cầm vô lăng nổi gân xanh, hơi thở trở nên nặng nề. Vài giây sau, anh đột ngột bẻ lái phanh gấp xe bên vệ đường.

Nhan Chiêu Nhược nhìn sắc mặt khó coi của anh liền khoanh tay, cười lạnh l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play