Buổi tối Nhan Chiêu Nhược không để Tần
Sùng Vũ vào trường đón, cô tự mình đi đến xe của anh đang đậu ở cổng trường.
Vào buổi tối mùa đông, bầu trời phía xa
xanh thẫm hòa với một chút màu cam của hoàng hôn, sương mù bao phủ con đường
phía trước. Khi người đi bộ hai bên đường nói chuyện, từ miệng sẽ phun ra một
luồng khói lớn.
Đây là khoảng thời gian dễ dàng khiến
người ta cảm thấy chán nản, cô đơn nhất.
Nhan Chiêu Nhược quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe nhưng cũng
không có ý định phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Tần Sùng Vũ cầm vô lăng, quay đầu nhìn
cô một cái. Cô mặc một chiếc áo khoác thắt eo màu trắng có cổ lá sen phối thêm
khăn quàng cổ dệt kim màu đỏ. Phía dưới là một chiếc quần vải thô màu xanh denim.
Nhìn qua cả người tràn đầy sức sống, tươi tắn đến mức có thể nhỏ thành giọt
nước làm cho anh một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch tuổi tác giữa hai
người.
Loại chênh lệch này khiến anh cảm thấy
mình là một cái đầm nước đen trước mặt cô. Trong lòng cô, anh thuộc loại hèn
hạ, bí ẩn, tính tình như một kẻ ác độc.
Mặc dù anh không phải là người như vậy
nhưng anh đoán, cô đã xếp anh vào thể loại đó rồi.
Tần Sùng Vũ thu hồi tầm mắt, trầm giọng
nói: "Hôm qua tôi đi Thanh Đại thăm Phó Yên. Cô nhóc và bạn học muốn đến
một nhà máy dược phẩm ở Thiên Tân tham quan khảo sát rồi ở bên kia trực tiếp về
hải đảo. Đi gấp nên nhờ tôi chuyển lời tới em."
Nghe vậy, Nhan Chiêu Nhược chỉ
"ồ" một tiếng chứ không có phản ứng nào khác.
Phó Yên the ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.