Sau khi quyết định hợp tác đầu tư, Nhan
Chiêu Nhược và Doãn Vinh Vũ không muốn chậm trễ nữa nên lập tức đi đến xưởng
băng, tìm ông chủ nói hợp tác mua xưởng băng.
Ông chủ nghe xong vui mừng nói rằng
xưởng băng là tâm huyết của ông nên tình cảm ông dành cho nó vô cùng lớn. Vì
vậy nếu họ mua nhà máy, ông muốn tiếp tục ở lại để góp sức, sau đó từng ngày
nhìn nhà máy phát triển mạnh mẽ trở lại.
Lăn lộn trong ngành băng ghi âm nhiều
năm, kinh nghiệm trong tay Tôn Đại Thuận là thứ mà Nhan Chiêu Nhược và Doãn
Vinh Vũ không thể so sánh được. Nếu ông bằng lòng ở lại, đương nhiên họ vô cùng
vui vẻ.
Nhưng không có cải cách kinh tế, trên
danh nghĩa xưởng băng thuộc quyền sở hữu chung, không được phép giao dịch tư
nhân. Nếu không nó sẽ dễ bị gán cái mũ của chủ nghĩa tư bản. Nhưng hai năm rất
nhiều chính sách có dấu hiệu nới lỏng, cho nên trước tiên ba người bọn họ ký
một bản thỏa thuận. Bên ngoài nhà máy vẫn do Tôn Đại Thuận nắm giữ quyền lực
nhưng sau lưng đương nhiên thuộc về Doãn Vinh Vũ và Nhan Chiêu Nhược. Mà Nhan
Chiêu Nhược vẫn còn đang đi học, để đề bất trắc, trên bản thỏa thuận này không
xuất hiện tên của cô. Cô chỉ lấy thân phận là nhân viên của xưởng băng.
Sau đó lại thêm một thỏa thuận nữa có
sự chứng kiến của luật sư, trong đó viết rõ nhà máy đã bán cho Doãn Vinh Vũ và
Nhan Chiêu Nhược, không còn bất kỳ quan hệ gì với Tôn Đại Thuận. Bằng cách này,
miễn là người dân không quan tâm, kéo dài cho đến khi cải cách kinh tế thì có
thể công khai.
Họ cũng kHồng Xuân lắng về vấn đề Tôn
Đại Thuận có phản bội hay không. Bởi vì Tôn Đại Thuận tố cáo vạch trần họ thì
kết cục của ông cũng không tốt hơn là bao. Ba người họ chính là châu chấu bị
buộc vào một sợi dây.
Là người được sống lại quay về quá khứ,
Nhan Chiêu Nhược biết sắp đến lúc cải cách kinh tế và những chuyện được cho
rằng là bí mật này đâu đâu ai cũng biết, cho nên cũng không có gì phải lo lắng.
Trải qua một tuần, luật sư soạn thảo
hợp đồng ra, bên Doãn Vinh Vũ cũng đã chuẩn bị xong tiền. Nhan Chiêu Nhược rút
hết tất cả tiền tiết kiệm của mình, tổng cộng là năm ngàn năm trăm tệ. Sau khi
giao cho Tôn Đại Thuận, trong túi cô không còn một đồng nào. Cũng may mỗi tháng
ở trường còn phát thêm hai mươi ba tệ phí trợ cấp sinh hoạt, đủ để cô chi tiêu
hàng ngày.
Xử lý xong chuyện xưởng băng, Nhan
Chiêu Nhược mới thở phào nhẹ nhõm. Một tuần nay hầu như cô không hề nghỉ ngơi,
áp lực tinh thần cũng rất lớn. Vừa nghĩ đến cuối tuần còn phải đến xưởng băng
ghi âm băng mới liền cảm thấy có chút chóng mặt.
Cô rất bận rộn nên không biết các cuộc
phỏng vấn tuần trước đều đã được đăng lên báo.
Trên bài viết đăng tải về cô còn có một
tấm ảnh phóng viên đặc biệt chụp cho cô. Tuy là đen trắng nhưng trong ảnh vẫn
có thể thấy rõ được cô mỉm cười nhìn chăm chú vào ống kính, khuôn mặt thanh tú,
đoan trang, đôi mắt trong trẻo và thần
thái hoạt bát. Trên người cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, bên ngoài là
áo khoác màu đen thắt eo. Trên ngực còn đeo một chiếc trâm cài hoa nhỏ nhắn
tinh xảo làm cho hình ảnh người ta thấy đầu tiên chính là đôi mắt của họ.
Phóng viên này hưng phấn chạy đến Kinh
Đại tìm cô, nói bởi vì ảnh chụp và việc cô là sinh viên Kinh Đại nên bài phỏng
vấn này nhận được rất nhiều sự chú ý. Thậm chí có rất nhiều độc giả gửi thư cho
tòa soạn, muốn nhìn thấy các cuộc phỏng vấn khác của Nhan Chiêu Nhược.
Nhan Chiêu Nhược nghe vậy buồn cười,
suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối. Trước đó cô tiếp nhận phỏng vấn là bởi vì
muốn nhân cơ hội tuyên truyền một chút năng lực tiếng Anh của mình, cũng như bổ
sung một ít nội dung vào sơ yếu lý lịch. Nhưng nếu cứ tiếp tục trả lời phỏng
vấn thì đã không còn quan hệ thực tế với chuyên môn của cô. Tin tức giới giải
trí quá mạnh mẽ, e rằng sẽ phản tác dụng mà mang đến cho cô nhiều phiền phức
ngoài ý muốn. Cô tuyệt đối phải bình tĩnh, không thể đi lạc được.
Nhưng số báo chí này vẫn tạo nên một
cơn sốt trong khuôn viên trường Kinh Đại, hoàn toàn khiến cho Nhan Chiêu Nhược
trở thành người nổi tiếng.
Giảng viên chủ nhiệm khoa tiếng Anh của
họ còn cố ý gọi Nhan Chiêu Nhược đến văn phòng, nói cho cô biết khi họp lãnh
đạo nhà trường, ngay cả hiệu trưởng cũng nhắc tới tên cô, nói hành động của cô
chẳng những chứng minh sự xuất sắc của sinh viên Kinh Đại mà còn chứng tỏ quốc
gia khôi phục kỳ thi đại học là hoàn toàn đúng đắn, rồi còn tầm quan trọng của
đại học đối với bồi dưỡng nhân tài… Giảng viên chủ nhiệm liên tiếp nói ra những
lời đề cao khác khiến không ít lãnh đạo muốn gọi Nhan Chiêu Nhược đến để được
gặp tận mặt cô. Nhưng hi� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.