Thấy Tống Xuân Yến có ý định ly hôn, Nhan Chiêu Nhược cũng
không nói tiếp nữa.
Ly hôn không phải là một trò đùa,
chỉ cần Tống Xuân Yến suy nghĩ kỹ lưỡng, cô tuyệt đối giơ hai tay ủng hộ.
"Được rồi, tớ còn có một cuộc
phỏng vấn, phải nhanh chóng đi qua đó đây." Nhan Chiêu Nhược đứng lên vỗ
mông nói: "Cậu sẽ quay lại nói chuyện với anh ta hả?"
Tống Xuân Yến nói: "Tớ không
muốn trở về, cậu muốn phỏng vấn công việc gì, tớ có thể cùng cậu được không?”
"Cũng được, tớ đọc tuyển dụng
trên báo chí là muốn tìm người nói tiếng Anh, trước khi khai giảng có thể kiếm
được chút tiền."
Tống Xuân Yến và chồng Vương Tường
thuê chỗ ở ngay phía sau khu thương mại kia, cho nên Nhan Chiêu Nhược mới tình
cờ gặp bọn họ, lần này hai người sóng vai cùng nhau đi về phía bên kia, trên
đường liền đề phòng không ngừng nhìn về bốn phía, lo lắng lại gặp Vương Tường
chạy ra làm ầm ĩ, may mắn một đường thuận lợi, hơn nữa rất nhanh tìm được địa
điểm phỏng vấn.
Hoàn toàn không giống như Nhan Chiêu
Nhược tưởng tượng, công ty nằm trong tòa nhà văn phòng này, nghèo đến mức ngay
cả một cái cửa cũng không có. Cô đứng ở cửa nhìn vào bên trong vài lần, thấy
bên trong cơ sở vật chất cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn làm việc cùng mấy
cái ghế dài, phía sau bàn làm việc có một người đàn ông trẻ tuổi, mắt một mí,
sống mũi cao, bộ dáng coi như đoan chính, chính là khuôn mặt lộ ra cảm giác
thành thục, mà đối diện anh đang có một người phụ nữ mặc trang phục chuyên
nghiệp đang phỏng vấn.
Người phụ nữ kia mặt đỏ bừng, cầm tờ
giấy đọc tiếng Anh trên đó, đọc hai từ sẽ run rẩy tạm dừng một chút, rõ ràng là
rất không tự tin vào năng lực nói của mình, hơn nữa Nhan Chiêu Nhược nghe người
đọc từ còn mang theo giọng Bắc Kinh cũ, cùng hai chữ lưu loát trong yêu cầu
tuyển dụng rõ ràng không hợp nhau.
Sau khi cô gái đó đọc xong bản thảo,
người đàn ông khách khí trả lời không phù hợp với yêu cầu của công ty, bảo đối
phương lại đi tìm việc khác thử xem, sau đó hai mắt vô thần giơ tay lên, ý bảo
người phỏng vấn tiếp theo đi qua đọc bản thảo.
Nhan Chiêu Nhược và Tống Xuân Yến
xếp hàng cuối cùng, Tống Xuân Yến nhìn đảo mắt đã có ba bốn người phỏng vấn đều
bị ông chủ dùng bộ ngôn ngữ công thức lạnh lẽo kia cự tuyệt, liền thấp thỏm bất
an bắt đầu cắn móng tay.
Chờ mọi người phía trước phỏng vấn
xong, rốt cục đến phiên hai người bọn họ, Tống Xuân Yến đã khẩn trương đến hai
chân đều run lên.
"Chiêu Nhược, vẫn là cậu lên
trước đi, phỏng chừng tớ sẽ sặc mất."
Nhan Chiêu Nhược kỳ thật cũng khẩn
trương, lần phỏng vấn lần đầu tiên trong cuộc đời cô, nhưng không đến mức run
chân như Tống Xuân Yến, công ty này nói là công ty túi xách nổi tiếng, ông chủ
tám phần là một kẻ lừa đảo, cô đã không hy vọng, nhưng đã đến đây rồi, coi như
mượn cơ hội mài giũa chính mình, có thể không đổi sắc đem mình đề cử ra ngoài,
đối với tương lai nói không chừng sẽ có lợi.
Cô cố gắng thư giãn cơ của mình, để
cho mình trông ít căng thẳng hơn, sau đó đứng dậy và đi đến người đàn ông, mỉm
cười chào hỏi đầu tiên: "Chào ông chủ.”
Người đàn ông trẻ tuổi chán nản rũ
mí mắt gật gật đầu, đại khái là đối với người đến phỏng vấn đã không còn bất kỳ
kỳ vọng gì, chỉ chỉ vào ghế, để cho cô ngồi xuống.
"Xin tự giới thiệu bản thân
trước một chút, sau đó đem bản thảo..."
Người đàn ông máy móc nói về quá
trình phỏng vấn, khi ngước mắt vô thức nhìn lên mặt Nhan Chiêu Nhược, thanh âm
bỗng nhiên dừng lại, đôi mí mắt một mí ma tính kia trong nháy mắt phóng đại lại
phóng đại, trong ánh mắt ảm đạm vô thần phảng phất đột nhiên khôi phục thần
thái, tầm mắt ước chừng dừng lại trên gương mặt trứng ngỗng trắng nõn xinh đẹp
của Nhan Chiêu Nhược vài giây, mới phục hồi tinh thần lại.
"Khụ khụ, sau đó lại đọc bản
thảo trên bàn một lần bằng tiếng Anh."
Nhan Chiêu Nhược đã sớm quen với cảm
giác bị người xa lạ nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.