Nhan Chiêu Nhược không đến bệnh viện, ăn cơm tối xong liền đến nhà họ Phó, nói về dự định trong việc đến nơi thi sắp tới với Phó phu nhân và Phó Yên. Nếu Phó Yên đồng ý thì mỗi buổi tối cô sẽ tiếp tục hỗ trợ cô nhóc học thêm tiếng Anh. Nếu họ không muốn đi sớm thì trừ đi mấy ngày còn lại là được rồi.
Phó phu nhân nói:
"Đi sớm làm quen một chút cũng tốt, dù sao nơi thi cũng không ở trên đảo
nên cũng đừng để đến sát kỳ thi mới tới đó, đến lúc đó lại không quen sẽ ảnh
hưởng đến phát huy trong lúc thi. Nếu như vậy thì quá tiếc.”
Vì
thế lúc Nhan Chiêu Nhược dạy thêm tiếng Anh cho Phó Yên, Phó phu nhân lập tức
thu dọn giúp.
Sau
khi dạy xong cô trở về nhà. Lúc cô rửa mặt xong thì Tần Sùng Vũ vừa vặn từ bệnh
viện trở về. Cô không muốn hỏi thăm tình hình của Bàng Thúy nhưng cũng không
vội vàng lên lầu, bởi vì anh còn có thể còn hỏi cô vì sao lại ly hôn với anh.
Kết
quả Tần Sùng Vũ lại không hỏi, vừa trở về liền tự mình cầm đồ ngủ đi vào nhà vệ
sinh rửa mặt. Cô chỉ mặc đồ ngủ cùng một cái áo khoác, ngồi dưới lầu một thời
gian dài nên bị lạnh đến cứng cả tay chân, đành phải trở về phòng ngủ trước.
Một
lát sau, Tần Sùng Vũ mặc đồ ngủ màu đen, trên người mang theo hơi nước vừa mới
tắm rửa xong. Có thể bởi vì tâm tình anh không tốt nên cả người bị một cỗ khí
tức âm trầm bao phủ. Nhan Chiêu Nhược nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn,
không nhịn được nhìn chằm chằm sắc mặt anh hai lần, sau đó buông cây bút trong
tay xuống, yên lặng chờ anh hỏi.
Nhưng
anh chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Tối nay anh xuống
dưới lầu ngủ.”
Nhan
Chiêu Nhược sửng sốt một chút: "Để em lấy chăn cho anh.”
"Không
cần, anh tự cầm là được, em tiếp tục đọc sách đi." Anh nói xong liền mở tủ
quần áo ra, lấy đệm chăn đặt ở phía trên xuống, phía dưới tủ quần áo treo áo
ngủ của cô, chăn không cẩn thận cọ một chút, một bộ đồ ngủ dài tay màu trắng
mang theo hoa vụn rơi xuống đất.
Nhan
Chiêu Nhược nín thở một chút, muốn nhanh chóng đi qua nhặt lên, thấy anh buông
chăn nhặt đồ ngủ của cô lên, gấp lại rồi đặt trở về, cô đành phải thôi, rũ mắt
xuống làm bộ cũng không để ý đến.
Bộ
đồ ngủ đó là lần cuối cùng cô mặc khi lâm trận.
Anh
cởi quần ngủ của cô ra, bóp eo cô ép cô ngồi ở trên đó. Mọi chuyện đều phát
sinh quá gấp gáp, áo ngủ của cô còn mặc nguyên trên người.
Phòng
ngủ b� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).