Chúng ta hãy ly dị đi.
Giống
như cơn bão cuồng phong mang theo sấm chớp đột nhiên ập tới, Tần Sùng Vũ đơ
người tại chỗ, kinh ngạc nhìn cô.
Nhan
Chiêu Nhược ăn miếng cơm cuối cùng trong chén rồi buông đũa xuống.
"Tiền
lương của anh vẫn giao cho em bảo quản, em không động gì đến, em để trong cái
hộp trong tủ quần áo, giờ em sẽ giao lại cho anh. Mấy năm nay em đã làm dịch
giả và tiết kiệm được một số tiền, em sẽ đưa cho anh một phần coi như... Em đã
nộp đơn xin ly hôn, số tiền đó để bồi thường cho anh. Anh, em xin lỗi.”
Cô
xin lỗi rồi nhìn Tần Sùng Vũ. Sau khi cha Tần qua đời, anh giúp cô ngăn cản
không ít mưa gió, ngăn cách hầu như tất cả ánh mắt và tiếng khinh bỉ khác
thường bên ngoài. Trước khi cha Tần qua đời, ông đã không muốn cô bị người
ngoài coi thường bắt nạt. Khi đó tình huống đất nước đang rất nghiêm trọng, nếu
không làm như vậy, dù cô có xinh đẹp, có văn hóa, có tài năng thì cũng chỉ có
thể làm những thứ bình thường. Kể cả có gặp được một người đàn ông liều lĩnh
muốn cưới cô, cha mẹ người đàn ông kia cũng sẽ không đồng ý, có một người vợ
không tốt thì tương đương với sự nghiệp trực tiếp xong đời.
Để
Tần Sùng Vũ cưới cô là lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ.
Tấm
lòng của cha Tần, Nhan Chiêu Nhược đều hiểu được, cho nên trong lòng vẫn vô
cùng cảm kích đối với Tần Sùng Vũ.
Nhưng
cô cũng vĩnh viễn nhớ rõ, ngày đó ở trước giường bệnh của cha Tần, khi cha Tần
nói muốn Tần Sùng Vũ cưới cô, Tần Sùng Vũ trầm mặc hơn một phút.
Sau
đó Nhan Chiêu Nhược đoán được, lúc ấy có phải anh đang thầm mến một cô gái
không, nhưng để hoàn thành di nguyện của cha mình, vì bảo vệ thân thế bi thảm
của cô, anh không thể không giấu phần tình ý kia ở đáy lòng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).