Hồi ức về quá khứ của sư tôn.

"Ta nói này."

Đại tư tế nâng cằm tiểu cô nương lên, có chút xót xa nhìn những vết bầm tím và vết thương trên mặt nàng, "Nha đầu Đường Vô Nguyệt kia, thật là đáng bị dạy dỗ."

Trên mặt nàng được đắp một lớp thuốc trị thương dính dính, Đại tư tế pha chế ra mùi vị luôn có chút kỳ lạ. Nhưng hiệu quả cũng không tệ, vừa đắp lên, cảm giác mát lạnh đã phủ lên lớp bỏng rát.

"Nhưng ngươi cũng đừng quá trách Quân thượng." Đại tư tế đặt bát sứ xuống, xoa đầu Vân Thư Trần, "Nàng không phải là đang gây khó dễ cho ngươi, mà thực chất là đang gây khó dễ cho Lưu Vân tiên tông."

"Hai tỷ muội họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, gắn bó keo sơn. Mẫu thân ngươi qua đời, Quân thượng đau buồn vô cùng, nàng vốn là người cố chấp, một ngày chưa báo thù được Lưu Vân tiên tông, một ngày cũng không được yên ổn... Kỳ thực ngươi không biết sao? Nàng trước đây là một người rất hoạt bát."

"Ngươi và Vân Chỉ Yên quá giống nhau." Tư tế đại nhân đánh giá nàng, thở dài, "Lúc không cười, càng giống. Nàng nhìn ngươi chắc hẳn rất mâu thuẫn."

"Mẫu thân khác của ta... Thật sự đã giết mẫu thân của ta sao?" Nàng ngẩng đầu, vì bôi thuốc nên cử động môi có chút khó khăn.

"Theo như ta biết," Đại tư tế ngừng lại một chút, nhìn vào mắt nàng, "Ngày hôm đó, Lưu Vân tiên tông đã thiết lập một trận pháp tru ma lớn, các nàng ở bên trong đã đồng quy vu tận."

(Đồng quy vu tận: Cùng nhau chết.)

"Được rồi." Đại tư tế không khỏi xoa đầu nàng một lần nữa, "Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ về nó nữa."

Vân Thư Trần cụp mi mắt xuống.

Trong huyết mạch của nàng, tiên khí và ma khí không ngừng xung đột, khiến cơ thể hao tổn nghiêm trọng, bẩm sinh yếu đuối. Sự tồn tại của nàng, nói đúng hơn, giống như một sai lầm mà song thân đã gây ra.

Một lời nguyền rủa.

Thấy sắc mặt nàng không ổn, Đại tư tế vội vàng chuyển chủ đề. Nàng quay sang kể với Vân Thư Trần về những năm tháng huy hoàng của Đường Già Nhược – mẫu thân của Vân Thư Trần - khi nàng lãnh đạo Nữ Hy thị chinh phục Ma vực Cửu Trùng Thiên và thành lập ra Già La điện để thống lĩnh các bộ tộc khác.

Qua vài lời phác họa của Đại tư tế, hình ảnh vị nữ quân đời đầu dũng mãnh, mưu trí và quả cảm hiện lên sống động.

Trong ký ức của Vân Thư Trần, hình bóng "vị kia" luôn hiện hữu, lúc là kiểu tóc nàng tết, lúc là khúc hát nàng ngân nga, chỉ là khuôn mặt thì mãi mãi không thể nhớ rõ.

Qua lời kể trầm thấp của Đại tư tế, Vân Thư Trần có thể tận hưởng ngắn ngủi cảm giác có "vị kia". Vì vậy, Vân Thư Trần luôn thích nghe những câu chuyện này.

"Bẩm Đại tư tế, có một tiểu hài nhi tự xưng là Úc Ly xin được gặp." Một tiếng thông báo truyền vào từ cửa.

"Hửm?" Đại tư tế ngừng kể chuyện, nàng mỉm cười, "Chắc là đến tìm Trần nhi rồi. Cứ để nàng vào thẳng đây."

Một bóng dáng tiểu cô nương xuất hiện ở cửa, tóc nàng buộc cao thành đuôi ngựa.

Úc Ly rõ ràng đã nghe được gì đó, chạy một mạch vào, vừa nhìn thấy mặt Vân Thư Trần, lông mày nàng liền dựng ngược, nhìn sang Đại tư tế, "Đại nhân, đây là ai làm? Ta sẽ đi đòi lại công bằng ngay."

"Khoan đã," Đại tư tế nói, "Ngươi đeo cả loan đao bên mình, chẳng lẽ định đi đánh nhau?"

Nghe vậy, Úc Ly quay người lại, gật đầu. Trên nửa cổ của nàng có hoa văn hình chim sẻ màu xanh lục, người ngoài nhìn vào sẽ biết ngay nàng là hậu duệ của Úc Đại tướng quân.

Ngày trước, Đường Già Nhược có ân tình với mẫu thân của Úc Ly, vì vậy hai tiểu bối này có mối quan hệ thân thiết. Tuy một người là Thiếu quân, một người là nữ nhi của tướng quân, nhưng vì còn nhỏ nên giữa họ không có khoảng cách.

"Đừng đi nữa." Tế ti thở dài, "Là Đường Vô Nguyệt. Quân thượng đã phạt nàng ta rồi, ngươi còn định đi đánh nàng sao?"

Úc Ly sững người, chần chừ một lúc, không biết nói gì, đành ngồi xuống bên cạnh Vân Thư Trần. Nàng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Vân Thư Trần lắc đầu.

Ánh mắt Úc Ly đảo từ nửa khuôn mặt đang đắp thuốc của nàng đến cổ tay quấn băng. Rồi nàng nhìn chằm chằm vào cổ tay ấy, "Tư tế đại nhân, ta không hiểu. Tiền nhiệm nữ quân còn chưa qua đời bao lâu, họ đã dám đối xử với nàng như vậy? Sau này còn..."

"Không được bàn tán bừa bãi về Quân thượng." Đại tư tế ngắt lời nàng, liếc nhìn, "Tiểu gia hỏa không hiểu chút lễ nghĩa nào."

Úc Ly ậm ừ một tiếng. Eo nàng còn đeo một chiếc túi vải, bên trong dường như có gì đó đang động đậy. Nàng cúi đầu lấy ra một con mèo nhỏ, giơ lên trước mặt Vân Thư Trần, cười nói: "Ngươi xem, ta bắt nó về rồi."

Hai bàn chân mũm mĩm của con mèo hoa đang đung đưa lên xuống, trông rất đáng yêu.

Lúc này, đôi mắt của Tiểu Vân lập tức sáng lên.

Con mèo hoa này là do Đường Già Nhược mua từ bên ngoài về để Vân Thư Trần chơi đùa.

Đây có thể nói là một trong số ít những kỷ vật mà mẫu thân để lại cho nàng, thứ mà nàng vẫn còn có thể nắm chặt trong tay. Vài ngày trước, nó đột nhiên chạy mất, khiến nàng buồn bã rất lâu. Hôm nay, thật không ngờ lại tìm thấy nó, quả là may mắn tột cùng.

Nàng dùng bàn tay lành lặn kia của mình nhận lấy nó, cẩn thận ôm vào lòng, vuốt ve bộ lông mèo mềm mại, ánh mắt lấp lánh: "Ngươi tìm thấy nó ở đâu?"

***

"Nàng thế nào rồi?"

"Ôi, vì những công pháp đã tu luyện... Kinh mạch toàn thân nàng đều bị thương rất nặng. Quân thượng, cứ tiếp tục thế này, nàng tuyệt đối không sống nổi qua vài năm."

Đại tư tế nhướn mày nhìn, "Dám hỏi ngài rốt cuộc có thâm ý gì? Phải hao tổn tâm sức khiến bản thân mệt gần chết, rồi lại hành hạ nàng đến chết sao."

"Hành hạ?" Đường Già Diệp xoay người lại, bỗng bật cười, "Có lẽ từ này dùng không sai. Hành hạ nàng, cũng hành hạ chính mình."

Đại tư tế tinh tế nhận ra thái độ của nàng có chút dao động, trong lòng mừng thầm, nhưng che giấu rất tốt. Lại thăm dò tiếp, "Quân thượng nếu không muốn hành hạ bản thân nữa, cũng tha cho hài tử kia. Chi bằng phế bỏ quân vị của nàng? Sau đó phong cho một vùng lãnh thổ, để nàng an ổn sống hết đời."

Đường Già Diệp không nói gì, Đại tư tế lại khuyên: "Bản thân nàng không thể tự bảo vệ mình, ngài cứ khăng khăng lập nàng, chẳng khác nào biến nàng thành bia ngắm, vô cớ khiến người ta ghen ghét. Tiểu gia hỏa thật đáng thương."

Nói xong nàng khẽ thở dài, đưa tay lên ngực: "Nếu mẫu thân nàng biết tình trạng hiện tại của nàng, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết."

Câu nói này khiến ánh mắt của Đường Già Diệp khẽ động, những ngón tay giấu dưới tay áo dài lặng lẽ siết chặt.

"Không được."

Đại tư tế trong lòng vừa chùng xuống, lại nghe nữ nhân cứng đầu kia nói: "Cho dù nàng không kế thừa quân vị này, cũng không thể tiếp tục mất mặt như vậy nữa."

"Cuối cùng thì ngài cũng chịu nhượng bộ, để nàng tìm một con đường khác sao?" Đôi mắt Đại tư tế chợt mở to, ngỡ ngàng.

"Ta sẽ nói sau."

Đường Già Diệp lắc đầu.

Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, ban ngày trăn trở, ban đêm cũng không yên giấc, ngay cả khi thiền định vào giấc ngủ nông, cũng luôn mơ hồ mơ thấy một vài chuyện cũ.

Như Đại tư tế đã nói, cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách.

Sau khi thử qua hầu hết các công pháp của Ma Vực, Đường Già Diệp cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng con đường này thực sự không thể đi tiếp.

Nhưng dù nàng có chán ghét Vân Thư Trần đến đâu, dù không thích cái bóng của nữ nhân kia – nàng ta rốt cuộc vẫn là con của tỷ tỷ, vẫn là huyết mạch duy nhất còn sót lại.

Đường Già Nhược, nàng là niềm tự hào của Nữ Hy thị, cũng là niềm tự hào của cả Ma vực Cửu Trọng Thiên.

Cho dù chỉ vì nàng, Đường Già Diệp cũng tuyệt đối không muốn nữ nhi nàng trở thành phế nhân, cứ thế mà sống cả đời vô vị.

Nhưng nếu phế bỏ quân vị của nàng, rồi để nàng tu tiên đạo, cho dù Đường Già Diệp vì thế mà nhượng bộ... Các môn phái tiên gia đều không truyền công pháp ra ngoài, Ma vực Cửu Trọng Thiên rộng lớn cũng không tìm được ai có thể dạy nàng.

Nghĩ đến đây, Đường Già Diệp không khỏi bực bội. Chẳng lẽ vì chuyện này, nàng còn phải phái người đến các đại tiên tông cầu xin sao?

Điều này là không thể nào.

Mảnh đất đó, chỉ nghĩ đến đã thấy ghê tởm, trừ phi phải chinh chiến, nàng tuyệt đối sẽ không phái người đặt chân đến đó lần nữa. Hơn nữa, Tiên môn và Ma đạo vốn không ưa nhau, những kẻ Tiên tông kia từng người một đều ngạo mạn, chắc cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

Tình hình phát triển đến ngày hôm nay, gần như là một thế bế tắc không có cách giải quyết.

***

Không lâu sau, Già La điện ra lệnh phế truất, lập một Thiếu quân mới.

Vân Thư Trần biết chuyện này, trên mặt không chút xao động, hoặc nói, trong lòng nàng mơ hồ có chút dự liệu, bản thân không thể tu luyện, quân vị không thể giữ lâu dài.

Quân thượng sau khi trải qua nhiều thử thách, không thể nào còn chọn nàng, hoặc là tốn bất kỳ tinh lực nào cho nàng.

Hận sao?

Không bằng nói là hận chính mình, trong hào quang mà mẫu thân để lại, thế mà sống như một trò cười.

Nàng ôm con mèo hoa nhỏ trong lòng, vuốt ve bộ lông trên lưng nó. Trước mặt là những trang sách mở ra, ghi lại những văn tự cổ xưa và phức tạp.

Nàng không thể tu luyện, nên chỉ có thể đọc sách. Trong sách thường có những câu chuyện về mẫu thân, điều này khiến nàng cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng động, Vân Thư Trần ngẩng đầu nhìn lên, cửa bị đá một cái, lập tức mở toang. Ánh sáng chói lóa chiếu vào, vài bóng người bước vào từ ngoài cửa.

Người dẫn đầu mặc quần áo sang quý, chính là Đường Vô Nguyệt.

Đường Vô Nguyệt đến gây phiền phức cho mình, Vân Thư Trần không hề ngạc nhiên, trong lòng nàng lập tức cảnh giác, cẩn thận quan sát những người đến, bỗng sững sờ --- một trong số họ rất quen thuộc, lại là Úc Ly.

Úc Ly sắc mặt xám như bôi tro, đứng ở bên không nói một lời.

Sau khi Quân thượng từ bỏ Vân Thư Trần, theo thứ tự trưởng ấu, Đường Vô Nguyệt đương nhiên trở thành Thiếu quân.

Lúc này nàng đang đắc ý, không ngờ hôm qua mẫu thân lại đặc biệt cảnh cáo nàng, bảo nàng phải an phận, đừng làm chuyện ỷ thế hiếp người, rất mất mặt.

Đường Già Diệp đương nhiên biết đức tính của nữ nhi mình, nghĩ đến cũng không đặc biệt hài lòng.

Vân Thư Trần tuy không thể tu luyện, nhưng từ nhỏ đã có thể nhìn ra một chút, nói đến mưu lược hay trị sự, nàng càng thông minh hơn, có lúc ánh mắt nhìn xa trông rộng, ở cái tuổi này thậm chí có thể gọi là lão luyện.

Tuy nhiên, Đường Vô Nguyệt, mặc dù thiên tư không tệ, không gặp khó khăn gì trong tu luyện, nhưng ngày thường hành sự quái đản, lại có tính cách ngang ngược, thậm chí có phần bốc đồng và tùy hứng. Những người còn lại càng kém hơn một bậc.

Đường Già Diệp do dự nhiều năm, cũng vì lý do này.

Nhưng đây không phải là đế vương trần gian, sự khác biệt giữa tu luyện và không thể tu luyện hoàn toàn là một trời một vực.

Một Quân chủ Ma vực không có tu vi, không chỉ tuổi thọ ngắn ngủi, mà ngay cả khi có người hộ vệ bên cạnh, cũng khó có thể khiến người ta tin phục. Quân vị cuối cùng vẫn phải coi trọng điều này. Đối với Đường Vô Nguyệt, chỉ có thể sau này tăng cường quản giáo, vì vậy ngay từ ngày đầu tiên, nàng đã cảnh cáo nghịch nữ này.

Đường Vô Nguyệt đương nhiên không nghĩ đến những điều này, nàng chỉ cảm thấy thật vô lý, mẫu thân đến lúc này rồi mà vẫn còn bênh vực biểu tỷ vô dụng kia sao?

Lần trước chỉ vặn gãy một tay của nàng, sau khi trở về đã bị phạt quỳ nhiều ngày. Đường Vô Nguyệt hiện tại nghĩ lại vẫn còn cảm thấy đau đầu gối, tâm trạng uất ức ---

Được rồi, nàng không thể động đến Vân Thư Trần.

Tuyệt đối không thể để nàng sống yên ổn.

"Nơi này, đập hết cho ta." Đường Vô Nguyệt ra lệnh cho những người xung quanh, mấy ma nữ tùy tùng liếc nhìn nhau, dường như có chút bất lực, nhưng họ không dám trái lời nha đầu này.

"Úc Ly?"

Mặc cho họ đập phá lung tung, Vân Thư Trần không để ý, dù sao trong những vật ngoài thân này cũng không còn nhiều thứ đáng để lưu luyến.

Nàng đứng dậy, nhìn về phía Úc Ly, không hiểu tại sao người kia lại đứng cùng Đường Vô Nguyệt.

Úc Ly cũng nhìn nàng một cái, môi run run, dường như có điều muốn nói.

Nhưng Đường Vô Nguyệt trừng mắt nhìn qua, như là một lời cảnh cáo.

Tiểu cô nương buộc tóc đuôi ngựa cao, ngón tay đột nhiên nắm chặt, mím chặt môi dưới, dùng sức thật mạnh, từng chút một dời ánh mắt đi.

Tâm niệm chuyến biến nhanh chóng, chỉ trong khoảnh khắc, Vân Thư Trần đã hiểu. Lấy lòng tân Thiếu quân --- đối với Úc Ly toàn gia mà nói, đây rõ ràng là một hành động sáng suốt, hiển nhiên không thể bị tình cảm nhất thời chi phối.

Nàng cúi đầu cười, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đường Vô Nguyệt hất cằm, thấy nàng vẫn một vẻ mặt thản nhiên, bỗng cảm thấy rất vô vị.

Nàng đưa mắt xuống, nhìn chằm chằm con mèo nhỏ Vân Thư Trần đang ôm chặt trong lòng, bĩu môi: "Đưa đây."

Vân Thư Trần đột nhiên nâng mi.

Đường Vô Nguyệt đẩy Uất Ly một cái, "Ngươi, lấy con mèo đó cho ta, cũng phải ném nó đi."

Cánh tay Úc Ly căng cứng, nàng đột nhiên quay đầu lại, "Không phải chỉ là một con mèo sao, chết ở đây cũng không đẹp mắt. Ngươi... không, Thiếu quân vẫn là..."

"Ngươi có nghe thấy ta nói không?"

Úc Ly đứng yên tại chỗ, sau một lúc lâu, nàng cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu như ngàn cân, khó khăn lắm mới nâng lên được, liếc nhìn Vân Thư Trần.

Hơi thở của Vân Thư Trần đột nhiên dồn dập, nàng khẽ lắc đầu liên tục, bước chân lùi lại một bước nhỏ.

Úc Ly cúi đầu bước về phía nàng, "Ngươi... Ngươi vẫn nên đưa cho ta đi."

"Đây là do vị tiền nhiệm nữ quân ban tặng," Vân Thư Trần lạnh lùng nói, "Các ngươi quăng con mèo này, chẳng phải là bất kính sao?"

"Ngươi cũng nói là đời trước rồi. Chuyện đó đã qua rồi." Đường Vô Nguyệt hừ lạnh, "Hiện nay là ai chấp chính, ngươi còn không biết sao? Đưa đây."

Khi tay của Úc Ly sắp chạm vào con mèo hoa nhỏ, Vân Thư Trần đã buông tay trước, hy vọng nó có thể tự mình trốn thoát. Con mèo nhanh nhẹn nhảy khỏi người nàng, chỉ để lại một chuỗi bóng mờ, vội vã chạy về phía sự sống ---

Đường Vô Nguyệt dường như đã nhìn thấu tâm tư của nàng, mắt nheo lại, không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, giẫm mạnh xuống cái bóng đó một cách chính xác và tàn nhẫn.

Một tiếng "rắc" vang lên, âm thanh xương nhỏ vỡ vụn truyền đến.

Dường như vẫn chưa đủ, nàng nhặt con mèo chết lên, ngay trước mặt Vân Thư Trần, ném mạnh nó xuống đất đến mức máu thịt lẫn lộn. Sau đó, nàng lau tay một cách ghê tởm, "Được rồi. Đi thôi, ta không muốn ở lại nơi tồi tàn này thêm một giây phút nào nữa."

Những người đi theo Đường Vô Nguyệt lần lượt rời đi.

Úc Ly cố ý đi sau cùng, nàng khựng lại, từ trong người lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho Vân Thư Trần, "Ta... Lần sau sẽ bắt cho ngươi một con khác."

Tay bị hất ra một cái, văng ra xa.

"Đây... Đây là di vật mẫu thân để lại cho ta. Duy nhất."

Giọng nàng run rẩy, "Làm sao có thể giống nhau được?!"

Ngày hôm đó, ký ức của Vân Thư Trần luôn có chút mơ hồ, nàng cảm thấy mình dường như đã ngửi thấy mùi máu tanh rất lâu, trước tiên là sự tê liệt bao bọc lấy bản thân, sau đó là nỗi đau và sự oán hận tuôn trào.

Bản thân nàng bất lực đến mức này, kết quả là ngay cả chút kỷ vật cuối cùng mà mẫu thân để lại cho nàng, thứ có thể chạm vào cũng bị người khác dễ dàng hủy hoại, không có chút sức phản kháng nào.

Khi con người rơi vào tuyệt vọng cùng cực, nước mắt cũng đã cạn khô. Nàng thu mình trong góc căn phòng đầy bụi, thỉnh thoảng bị khói bụi cuộn lên làm nghẹn thở, nhìn hoàng hôn hôm đó dần dần buông xuống trong cơn mê man, chuyển sang màn đêm vô tận.

Không biết Úc Ly đã rời đi từ lúc nào, dường như nàng đã nói rất nhiều, nhưng Vân Thư Trần không nhớ được một câu nào.

Chắc chắn không chỉ là chuyện lần này. Còn rất nhiều rất nhiều lần nữa. Có lẽ cái chết thảm thương của con mèo nhỏ là giọt nước tràn ly đối với nàng.

Sau khi nỗi đau và oán hận qua đi, giống như lột da rút gân, đúc xương tái sinh, Vân Thư Trần chịu đựng qua cơn đau này, đột nhiên bình tĩnh lại. Đường Già Điệp đã từ bỏ nàng, Đường Vô Nguyệt coi nàng là cái gai trong mắt, nàng không thể tiếp tục mong đợi người khác rủ lòng thương xót, càng không thể phục tùng sống tạm dưới chân người khác.

Một ý nghĩ khá táo bạo cũng xuất hiện vào lúc này, và không lâu sau đó, nàng đã dứt khoát đến mức gần như tuyệt tình bước ra bước đầu tiên.

Đại tư tế không phải đã nói, nàng có thể tu tiên đạo sao?

Nàng không thể thành công ở Ma vực, nhưng nàng còn có một nửa huyết mạch Tiên gia.

Vào lúc này, điều đó gần như đã trở thành sự cứu rỗi duy nhất. Nàng giống như là cùng đường, như một con thiêu thân lao về phía ngọn lửa

Nàng muốn rời khỏi nơi này, muốn trở nên mạnh mẽ, muốn giống như mẫu thân đại nhân... Cuối cùng tới một ngày, cũng có thể nắm giữ sinh tử của người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play