Hồi ức về quá khứ của sư tôn.
"Bẩm Quân thượng, tiểu điện hạ thể chất yếu đuối như vậy, công pháp của tộc ta lại thuộc tính âm hàn bậc nhất, nếu nàng tiếp tục tu luyện, e rằng sẽ... Nguy hiểm đến tính mạng."
Đèn đuốc trong Già La điện chợt tối sầm lại.
Bức bích họa trên tường được chạm khắc tinh xảo, nét bút cổ xưa mà ma mị, từ trung tâm từ từ mở ra. Nhìn kỹ, đó dường như là một vị thần thượng cổ có thân người đuôi rắn, chiếc đuôi rắn khổng lồ uốn lượn như đang chuyển động chậm chạp.
Đường Già Diệp nhắm mắt ngồi trên bảo tọa cao nhất của Già La điện, dường như đang tĩnh tọa nghỉ ngơi. Nghe vậy, nàng khẽ mở mí mắt, rồi lại cụp xuống, nhìn người đang quỳ rạp dưới chân, lưng hơi run rẩy.
"Còn cách nào khác không?"
Bên dưới, vài người nhìn nhau, lắp bắp không dám nói.
Ma quân không có tâm trạng tốt như vậy, lạnh lùng nói, "Nói thẳng."
Một nữ tử run rẩy nói, "Tiểu điện hạ, nàng, nàng tuy không tu luyện được đạo của chúng ta, nhưng những công pháp của Tiên tông, càng thêm chính trực ôn hòa, hẳn là có thể thực hiện được."
Trên cao, ánh đèn có chút lờ mờ, nét mặt của nữ nhân có phần khó đoán.
Không khí càng thêm ngột ngạt theo sự im lặng kéo dài vô tận, không khí trở nên u ám, loãng, gần như sắp nghẹt thở.
Một lúc lâu sau.
Nàng lạnh nhạt nói, "Ngươi muốn để người kế thừa quân vị tiếp theo của chúng ta, tu tiên đạo?"
Dung mạo nữ nhân kia thật diễm lệ, hàng lông mày liễu hơi nhướng lên, cũng là một đôi mắt đẹp đa tình.
Chỉ là đáy mắt nàng dần dần ngưng tụ một tầng sương lạnh, thần sắc cúi đầu nhìn người, lại không giận mà uy.
Mấy ma nữ phía dưới càng thêm sợ hãi, ngay cả nói cũng không dám nói.
Đột nhiên lại có một giọng nói trong như chuông bạc vang lên, "Đây là đang giận cái gì vậy?"
Đường Già Diệp khẽ liếc mắt sang một bên.
Người đến mặc một chiếc váy xếp nếp, trang sức bạc trên người kêu leng keng, trông khá phô trương và lòe loẹt.
Nữ nhân kia khẽ cười, uốn éo vòng eo rồi dựa vào người Đường Già Diệp, ghé sát môi nàng nói: "Có chuyện gì khó khăn, cứ nói với ta, Đại tư tế này."
Thấy nàng nhắm mắt không nói, Đại tư tế chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: "Dù là mèo hoa hay mèo gì, miễn bắt được chuột là được, tu luyện chẳng phải cũng là đạo lý như vậy sao."
"Câm miệng."
Ma quân lại mở mắt ra, vỗ mạnh vào tay vịn, "Các ngươi lui xuống trước. Đưa nàng đến đây."
Mấy nữ ma trẻ run rẩy như được đại xá, vội vã lui ra.
Trong điện chỉ còn lại hai người, trông vô cùng trống trải.
Đường Già Diệp có vẻ hơi mệt mỏi.
Nàng đẩy nữ nhân kia xuống, tự mình dựa vào.
"Không thể nào."
Nàng lạnh lùng nói, "Ngươi quên tỷ tỷ của ta đã chết như thế nào rồi sao? Tộc của ta và cái gọi là Tiên tông đó, không đội trời chung."
Đại tư tế thở dài, "Vậy thì... Ngươi hãy phế bỏ quyền thừa kế của Trần nhi, chọn một người khác. Sau đó cấp cho nàng một địa bàn để sinh sống, về sau cũng không cần quản nhiều, cứ để nàng bình an sống hết một đời. Như vậy được không?"
Đúng lúc này, cánh cửa Già La điện hé mở rồi lại đóng lại.
Một tiểu cô nương ăn mặc sang quý bước vào, nàng ngước mắt nhìn nữ quân, sau đó lại nhìn vị tư tế bên cạnh, lần lượt hành lễ.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dáng vẻ không thể bắt bẻ được.
Thậm chí so với những nữ nhi của Đường Già Diệp, nàng càng có khí chất của một vương nữ.
"Lại đây."
Đường Già Diệp ra hiệu.
Nàng thấy tiểu cô nương ngẩng đầu lén lút liếc nhìn vị tư tế ở bên cạnh, sau đó từ từ bước lên, cúi đầu trước mặt nàng và tỏ ra rất hiền lành.
"Ngẩng đầu lên."
Ánh mắt của Đường Già Diệp quét qua từng tấc trên khuôn mặt non nớt, ngoại trừ đôi mắt, những nơi khác... Sống mũi, đôi môi, chân mày, đâu đâu cũng có bóng dáng của người đó.
Những năm gần đây, càng lớn càng giống.
Không giống vị nữ quân tiền nhiệm, mà lại giống nữ nhân Tiên môn bội bạc kia --- thật là vô lý, nhìn cũng thật châm biếm.
Nghĩ đến việc nàng là huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ, Đường Già Diệp nhìn khuôn mặt này, đã nhiều lần kìm nén ý nghĩ bóp chết nàng.
Nếu để nàng tu đạo nữa...
Không được.
Đường Già Diệp cảm thấy đầu tiên sẽ tự bức mình phát điên, nàng sợ nàng sớm muộn sẽ không khống chế được bản thân, ra tay với nha đầu kia.
Nàng nhất định không tin, nhìn khắp Ma vực, lại không tìm được một bộ công pháp có thể tu luyện.
"Từ nay về sau, bản tọa sẽ đích thân dạy dỗ ngươi."
Nghe thấy Ma quân tuyên bố như vậy, hai người còn lại đều sửng sốt.
Tư tế đại nhân đảo mắt, lại khẽ thở dài, nàng dường như đã dự liệu được điều gì đó, nhìn hài tử kia với ánh mắt có chút thương cảm.
***
Vài năm sau.
Vân Thư Trần lại một lần nữa bước ra từ Già La điện, từng bước một, toàn thân gân mạch đau nhói. Y phục của nàng có phần xộc xệch, toàn là vết máu vừa nãy do vận công quá độ mà nôn ra. Khóe miệng nàng hơi rách da, kéo theo nửa bên má có vết hằn mờ của một cái tát.
Mấy năm nay, Quân thượng luôn tìm mọi cách để nàng tu luyện, nhưng hệ thống của Ma tộc đại đồng tiểu dị*, mỗi lần nàng vận công được một nửa thì lại vì thể nhược mà hộc máu ngất đi.
(Dại đồng tiểu dị: Về cơ bản là giống nhau, chỉ có những khác biệt nhỏ.)
Năm này qua năm khác, không có chút tiến bộ nào.
Quân thượng hôm nay dường như đã thật sự bị nàng làm mất kiên nhẫn, trong cơn tức giận, một cái tát giáng xuống, khóe miệng nàng liền rách da.
Hơi đau một chút.
Nàng khẽ chạm vào má mình, cảm thấy vùng da đó nóng rực như sắp bốc cháy. Vân Thư Trần trước khi ra khỏi cửa điện còn cố ý nhìn quanh một lượt, không có ai.
Nàng muốn về sớm một chút, để người khác nhìn thấy bộ dạng này, quả thật là mất mặt.
"Mặt ngươi làm sao vậy?"
Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại nhìn, Đường Vô Nguyệt đang nghiêng đầu nhìn nàng.
"Không có gì."
Thấy là nàng, Vân Thư Trần cau mày, quay đầu bỏ đi. Không ngờ cánh tay bỗng nhiên đau nhói, cả tay áo bị người ta nắm chặt, không buông.
Nữ hài khịt mũi cười nhạo, "Ngươi nhìn lại mình xem, vô dụng đến mức nào. Mẫu thân ta đã dành bao nhiêu thời gian mỗi ngày để dạy ngươi, vậy mà chẳng dạy ra được cái gì cả."
Tuy Đường Vô Nguyệt nhỏ hơn nàng hai tuổi, nhưng hiện tại tu vi cao hơn nàng ba bậc, sức lực cũng lớn hơn nhiều.