"... Ngươi còn sống?"
Bằng hữu năm xưa đã thay đổi quá nhiều. Gương mặt non nớt ngày nào đã biến mất, thay vào đó là nét sắc sảo và quyến rũ đặc trưng của nữ nhân Ma tộc ở đuôi mắt và khóe mày. Chỉ là vẻ mặt ngạc nhiên của nàng đã làm dịu đi phần nào sự sắc bén thường trực trong đôi mắt đã trải qua nhiều năm chinh chiến đẫm máu.
Úc Ly.
Vân Thư Trần cười khẩy trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình thản, không có phản ứng gì.
Năm đó Vân Thư Trần đột nhiên biến mất, và ngày hôm sau Quân thượng tuyên bố tin nàng đã qua đời vì bệnh tật.
Úc Ly không ngờ nàng còn sống, nhất thời vui mừng khôn xiết. Nhưng nàng liếc nhìn Khanh Chu Tuyết bên cạnh, người đang sử dụng toàn bộ tiên pháp thuần túy, kinh ngạc nói, "Tại sao những năm này ngươi lại đi cùng bọn hắn?"
Vân Thư Trần bình tĩnh nhìn nàng, "Ý ngươi là gì?"
"Ta không biết ngươi."
Khanh Chu Tuyết cũng cảm thấy kỳ lạ, ngay sau đó, chỉ nghe sư tôn hỏi, "Ngươi là tướng lĩnh của đối phương sao? Trong cuộc giao tranh giữa hai bên này, ngươi đến tìm ta, chẳng lẽ là muốn hòa giải?"
Sau khi nghe nàng nói "Ta không biết ngươi", sắc mặt của Úc Ly trong nháy mắt trở nên phức tạp, lại nghe thêm câu này, ánh mắt nàng dừng lại, "... Việc đã đến nước này, không thể hòa giải."
Vân Thư Trần khẽ động ngón tay, một tia nước xuyên qua vai nàng, Úc Ly không né tránh, trúng một đòn này, tia máu nhuộm đỏ làn nước trong suốt.
"Không thể hòa giải, vậy chỉ có thể đánh đến khi phân thắng bại."
Vân Thư Trần thần sắc nhàn nhạt, sau đó mỗi chiêu đều không nương tay. Úc Ly chiến ý không cao, bị nàng bức đến chỉ còn biết phòng thủ, cuối cùng bị một chưởng đánh vào ngực, khóe môi chảy máu, lùi về sau nửa bước.
Những năm này nàng đã học được rất nhiều, vậy mà còn lợi hại hơn cả mình.
Úc Ly nhất thời quên mất hai người gặp lại chỉ có thể chém giết nhau, trong lòng không rõ là may mắn hay là cái gì khác.
Khanh Chu Tuyết nhìn ma nữ kia thần sắc khó hiểu --- nàng nhìn sư tôn ánh mắt không phải thù hận, mà giống như cố nhân gặp lại sau bao năm xa cách.
Sư tôn có quen nàng không?
Nhưng Vân Thư Trần lại hoàn toàn như đối với người xa lạ.
Có lẽ là nhận nhầm người.
Khanh Chu Tuyết thầm nghĩ, sư tôn từ nhỏ tu đạo ở Thái Sơ Cảnh, thân thể không tốt, cũng sẽ không đi xa, làm sao có thể quen biết người trong ma đạo.
Nghĩ vậy, nàng không do dự nữa, một kiếm băng giá, đâm thẳng vào tim ma nữ kia.
Vạt áo của nàng nhanh chóng bị đóng băng một mảng.
Úc Ly đối với Khanh Chu Tuyết không hề nương tay, ánh mắt sắc bén. Vân Thư Trần sợ Khanh nhi xảy ra chuyện, một con rồng nước nhỏ từ tay áo chui ra, mượn hàn khí của Thanh Sương kiếm hóa thành băng long, nhanh như chớp lao lên người Úc Ly cắn xé. Sau đó đuôi vung lên, sức mạnh đẩy về phía sau, giúp Khanh Chu Tuyết mượn lực rơi về chỗ cũ.
Vân Thư Trần ôm lấy eo Khanh Chu Tuyết, sau đó buông ra, "Ngươi trước tiên bảo vệ tốt chính mình."
Băng long không tồn tại lâu, vỡ tan, Úc Ly thu tay lại, sắc mặt nàng cũng dần bình tĩnh.
Nàng nhìn về phía này thêm một lần nữa, cuối cùng không còn ham chiến, thân hình bỗng hóa thành một đạo ma khí đen kịt, biến mất không thấy, hẳn là đã trở về chỗ cũ.
Lăng Hư Môn và Ma tộc lần giao tranh này, rõ ràng vẫn hơi rơi vào thế hạ phong.
Tầng kết giới sau đó miễn cưỡng được dựng lên, lại nhanh chóng bị đánh vỡ.
Huyền Thành Tử ngừng thi pháp, trong lòng hắn bồn chồn, tìm một nơi cao, nhìn ra bốn phía xung quanh Lăng Hư Môn.
Ma tộc không tấn công từ một hay hai hướng, mà từ bốn phương tám hướng bao vây tới.
Huyền Thành Tử sợ rằng cơ nghiệp mà tổ tiên để lại... Chút vốn liếng của Lăng Hư Môn, sẽ bị hủy hoại hoàn toàn trong thời hắn làm chưởng môn. Đến lúc đó, dù có chết cũng không còn mặt mũi nào mà gặp các vị tổ tiên.
Nhìn các đệ tử tinh nhuệ lần lượt ngã xuống trong vũng máu, trong đó còn có mấy khuôn mặt trẻ tuổi mà hắn ngày đêm dõi theo, cảm giác trong lòng lúc này, e rằng khó có thể diễn tả thành lời.
Nếu tiếp tục chiến đấu, dù có thắng trận này, trong môn phái cũng không còn ai kế thừa, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Hai vị trưởng lão đến từ Thái Sơ Cảnh có tu vi cao nhất, là hy vọng duy nhất của toàn bộ môn phái hiện nay. Nhưng họ chỉ đến viện trợ, không thể nào liều mạng vì môn phái khác, bởi vì tiêu diệt những ma tộc này quả thật không phải chuyện nhỏ.
Huyền Thành Tử lúc này rất hối hận, ngày thường đã không liên lạc nhiều với Thái Sơ Cảnh.
Mặc dù là hữu tông, nhưng dường như sự trao đổi mật thiết duy nhất chỉ là lần trước cùng chưởng môn Thái Sơ Cảnh luận đạo, sau đó là vài năm lại phái một số đệ tử đến học tập một cách rời rạc.
(Hữu tông: Tông phái bạn bè.)
Đệ nhất tiên môn mà họ cố gắng lấy lòng, lại viện cớ rằng gần đây trong môn phái mới lập chưởng môn, nội bộ rối ren, thực sự không thể viện trợ bên ngoài.
Một tông môn to lớn như vậy, sao có thể không có khả năng hỗ trợ bên ngoài?
Rõ ràng là đang viện cớ một cách qua loa.
Giữa lúc nguy nan mới thấy rõ chân tướng. Huyền Thành Tử căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này không thể không cúi đầu đi thương lượng với Vân tiên tử.
Vân Thư Trần đứng nắm bắt cục diện trận chiến, cách xa nơi giao tranh, không hề nhúc nhích.
Sư tôn thi triển pháp thuật cần phải tập trung, phải đảm bảo môi trường xung quanh an toàn. Khanh Chu Tuyết luôn cảnh giác với những mũi tên bay đến từ phía đối diện, hoặc những ma vật có cánh đột nhiên tấn công từ trên trời.
Một con toàn thân đen như mực, mỏ chim ưng, thân người bay đến, bị nàng chém một kiếm giữa không trung, sau đó đóng băng thành một khối băng, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Việt Trường Ca dẫn theo các đệ tử trong môn phái, tự mình bố trí phòng thủ xung quanh, chỉ tập trung vào bảo vệ, đây là một chiến thuật khá bảo thủ, không có thương vong nào.
Huyền Thành Tử tìm thấy Vân trưởng lão, hắn chân thành bày tỏ lòng biết ơn của Lăng Hư Môn, sau đó nói về những khó khăn của tình hình hiện tại, lời nói có chút do dự.
Cũng may Vân trưởng lão hiểu rất rõ, nàng mỉm cười, lặng lẽ lắng nghe, cho đến khi Huyền Thành Tử nói bóng gió, có ý muốn Lăng Hư Môn phụ thuộc vào Thái Sơ Cảnh, Vân Thư Trần ngạc nhiên nói, "Chưởng môn thật là nói quá lời. Vì đều là đồng đạo, không cần phải nói như vậy. Nhưng nếu Lăng Hư Môn có ý muốn kết minh với Thái Sơ Cảnh, giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta tất nhiên rất vui lòng."
Huyền Thành Tử sao có thể không đồng ý, vội vàng nói phải. Cách nói kết minh tương đối dễ nghe, nhưng thực tế không có nhiều khác biệt, hai người bọn họ đều hiểu rõ trong lòng là được.
Khanh Chu Tuyết ở một bên yên lặng lắng nghe, nàng luôn cảm thấy sư tôn đang chờ Huyền Thành Tử nói câu này.
Quả nhiên, sau khi Huyền Thành Tử cảm kích rơi lệ rời đi, Vân Thư Trần lấy ra lệnh bài bên hông, nói gì đó với Việt sư thúc.
Có lẽ là muốn dốc toàn lực tấn công rồi.
Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu hỏi, "Sư tôn, có cần ta đi chi viện cho các sư muội không?"
"Ngươi có việc quan trọng hơn."
Vân Thư Trần liếc nhìn nàng, "Bảo vệ ta."
Nói xong, đôi mắt nàng từ từ khép lại.
Khanh Chu Tuyết bỗng cảm thấy sắc trời xung quanh biến đổi, lắng nghe phía dưới, dường như có sinh linh nào đó sắp phá đất chui ra.
Bầu không khí này khiến Khanh Chu Tuyết vô cớ căng thẳng, nhìn chằm chằm mặt đất không ngừng chuyển động. Dưới lớp tuyết trắng dày đặc, đột nhiên có thứ gì đó màu nâu nhô lên.
Có lẽ không chỉ một điểm, mà là rất nhiều điểm. Các lớp đất cuồn cuộn như biển mây, ngay trên vùng đất mà Ma tộc vừa đi qua. Xương ngựa không thể tiến thêm, bốn chiếc móng trắng như tuyết không thể đứng vững.
Thuật pháp quy mô lớn như vậy hẳn là rất tốn sức. Khanh Chu Tuyết cau mày nhìn sư tôn, nàng chưa từng thấy sư tôn đồng thời sử dụng ba linh căn khác nhau.
Hiện tại, Hỏa tướng Chúc Dung vẫn đang thiêu đốt, Thủy tướng Huyền Minh vẫn đang kiềm chế một phía. Cái đang không ngừng nảy mầm phía dưới, không phải Mộc tướng thì là Thổ tướng.