Bầu Trời Lộn Ngược

Chương 2: Mưa


1 năm


Ngày hôm ấy không mưa, em lại tung tăng trở về nhà, ba lô đeo lệch một bên vai, tay xách một túi đồ, cái đầu gật gật và vẻ mặt xem chừng rất vênh váo. Có vẻ như nếu có ai cười bộ dạng của em thì em cũng sẵn sàng cười lại. Tôi bỗng phá lên cười một mình như kẻ điên.

Từ đằng sau, một tên chạy thục mạng sượt qua em và không quên giật luôn cái ba lô lẫn cái túi. Cảnh này tôi thấy đã nhiều, nhưng cảnh tiếp sau đó thì thực sự là ngoạn mục và quái đản hết sức tưởng tượng. Em dường như không giật mình, không hoảng hốt, không la hét, nhảy bổ vào cửa một ngôi nhà đang xây dở ven đường, vớ lấy hòn gạch khá to, ném thẳng về phía tên giật đồ với cái cách như của vận động viên ném lao, ném đĩa, ném tạ hay bất cứ cái gì dùng để ném.

Hắn lăn quay ra luôn! Tôi không thể tin vào mắt mình nữa, “cái dáng bé nhỏ” kia vừa làm một việc mà đến tỉ năm nữa tôi cũng không nghĩ sẽ có người con gái nào làm như vậy. Cái cách em phản ứng giống như em đã được huấn luyện trong tổ chức mật vụ nào đó từ lâu lắm.

 Tôi vừa khó hiểu vừa buồn cười, đứng xem như xem phim chưởng Hồng Kông mà không có ý định muốn chạy sang giúp. Nếu tên kia chẳng lấy được gì của em, thì trong trường hợp này, chính tôi mới là thằng sở khanh. 

Tên cướp ngã xuống, tôi đã nhìn thấy những thứ trong chiếc túi văng ra, toàn cọ và màu, là CỌ và MÀU! Tôi như một đứa trẻ bị cướp đi món đồ chơi mình thích từ rất lâu bỗng lại được trông thấy nó.

Thì quả đúng là thế. Tôi không muốn so sánh mình với trẻ nhỏ nhưng trường hợp này có lẽ giống như vậy. Tôi nôn nóng tới mức chẳng buồn đi cầu thang, tôi nhảy từ ban công xuống bức trường dây leo hoa tím trước cửa nhà rồi lao thẳng sang đường bên kia.

Đúng thật tôi chưa thấy cảnh nào kì quái đến vậy, em thản nhiên đến chỗ cái ba lô và cái túi rơi trên nền đất, nhặt tất cả lại và không quên “thủ thỉ” với tên cướp một câu với vẻ mặt đồng cảm:

- Đồ ngu! Trông tôi như thế này thì lấy đâu ra tiền mà cướp? 

Tên kia vẫn đang ôm gáy, chắc là rất đau, thấy tôi lại gần hắn lẳng lặng bò dậy chuồn nhanh. Tôi nhặt nhạnh cọ và màu cho em, như nhặt lại những báu vật. Chẳng cần biết em là ai, tôi cầm trên tay những cây cọ mà cảm xúc lẫn lộn. Em tỉnh bơ, giọng nói trong vắt và lạnh như nước đá. 

- Anh làm cái gì vậy?

- Ờ... à... anh thấy em bị cướp, anh sang giúp em mà.

- Anh giúp em nhặt đồ?

Nhìn cái mặt vênh vênh là tôi biết em đang cười khẩy tôi như thể tôi là kẻ chẳng làm được cái tích sự gì trong vụ này, hay phũ phàng hơn là em chẳng hề cần đến tôi. Sao một “con bé cấp hai” nhỏ thó mà lại có thái độ và hành động khủng khiếp đến như vậy?

- Nếu anh không tới thì tên kia chắc chắn sẽ quay lại túm cổ em quẳng ra giữa đường biết không?

- Dạ, vâng, thôi thì cảm ơn anh!

Lại còn thế nữa. Em cứ bụm miệng cười, thật khó chịu hết sức. Nhưng tôi còn đang mải nâng niu đống màu vẽ trên tay. Không hiểu em làm gì mà lại mang toàn đồ chuyên dụng cho sinh viên Mỹ thuật: Watercolor Leningrad, Màu Gouache, Viết chì Steadler, cọ. Tôi ngờ ngợ. 

- Em học trường nào thế?

- Dạ Mỹ thuật!

Tôi không tin vào mắt mình nữa. Trông em y hệt một cô bé cấp hai, khuôn mặt không hẳn là xinh đẹp, nhưng thông minh lạ thường, đôi mắt trong veo, trong ấy tưởng như có một vòm trời đầy mây trôi lửng lơ, xa vời.

*** 

Tôi thích mây.

 Hồi cấp ba, tôi vẫn luôn có mơ ước thi vào một trường nghệ thuật để có thể sống với tình yêu của mình. Tôi là chính tôi khi cầm cọ, tôi thích tự mở ra cho mình những chân trời mới bằng cọ và màu.

Trong cuộc sống đầy gai góc và ồn ào, tôi thích chìm vào thế giới được gọi là Fantasy Art. Ở đó tôi có thể trèo lên những đám mây mà ngủ cả ngày, ở đó tôi có thể nghe thấy tiếng chim vào mỗi buổi sáng khi chèo thuyền qua dải ngân hà thay vì tiếng còi nện vào tai như búa tạ khi đang cố lách vượt ngoài những con đường mờ mịt khói bụi công nghiệp.

 Tôi dở hơi thật đấy, hão huyền thật đấy, nhưng đó là thứ mà tôi yêu, đó là công việc mà tôi muốn gắn bó suốt cả đời mình, dù tôi sẽ có ít tiền hơn, ô tô nhỏ hơn, nhưng tôi hài lòng. Cổ tích cho người lớn, tôi thấy đó là điều cần thiết để cuộc sống này bớt ngột ngạt hơn.

Nhưng vào một ngày không có mây, bố mẹ tôi đã phát hiện ra mộng cổ tích của tôi. Họ quẳng cả thế giới của tôi vào sọt rác cùng với những bài giáo dục nếu đánh máy ra phải in được thành quyển. Những dải màu lênh láng như máu, cọ gãy làm đôi, trông nham nhở và đau đớn. Tôi sẽ được “người lớn” quyết định thay phần đời còn lại. Và tôi chấp nhận. 

 Tôi là kẻ được nâng niu từ trong trứng, những tưởng sẽ sung sướng suốt đời nhưng đến cái tuổi mười tám, cái tuổi được tự quyết định mình sống chết ra sao thì tôi mới nếm trải hệ lụy của sự “sung sướng” ấy. Tôi ủy mị và bạc nhược. Tình yêu với Fantasy Art trong tôi vẫn cuồn cuộn chảy, chưa khi nào ngừng, tim tôi vẫn đập dữ dội khi cầm trong tay màu và cọ, khi thấy những tác phẩm “bay” của những họa sĩ mà tôi hằng mến mộ.

 Nhưng có lẽ cũng phải, tôi là kẻ hèn nhát, tôi chỉ dám dừng lại ở mức yêu. Những buổi học đầu tiên ở trường Kinh tế, tôi thường trốn sang trường Mỹ thuật để đỡ phát điên lên vì những thứ mà tôi không hề thích ở cái nơi tù ngục kia, để được sống đúng là mình. Nhưng cái “lồng son” vẫn muốn giam tôi và sẽ giam tôi đến hết đời. Bố mẹ phát hiện và cấm tôi “hư hỏng” thêm một lần nào nữa, tôi còn được “vệ sĩ” đi theo, chẳng phải để đập nhừ tử những thằng dám động đến tôi mà để lôi tôi trở về thực tại khi tôi lại trót mơ mộng mà sa chân vào một cửa hàng bán đồ mỹ thuật hay một triển lãm tranh nào đó, tôi được “giám sát” để học hành thành người.

Tôi chỉ biết kêu lên yếu ớt, tôi không dám tung cánh mà phá tan từng cái khung vàng chụp lấy ước mơ của tôi. Và ước mơ của tôi, thật tội nghiệp, nó phải chết mòn cùng tôi trong chiếc lồng son.

Giờ tôi đã hơn hai mươi tuổi, nghĩ lại thấy mình chẳng khác gì một thằng bé hai tuổi, đi một bước đều phải nhìn thái độ của bố mẹ, tự xúc cơm cho vào miệng nhưng chẳng thể tự quyết định mình sẽ ăn món gì. Tôi thất vọng về bản thân mình nhưng tôi chỉ có thể đổ tội cho cà phê đắng. Đắng ngắt. Cà phê đen, bầu trời thì xám xịt.

 Bầu trời của tôi không còn mây nữa, chỉ còn mưa. Mây rơi vỡ tan tành rồi thì phải. Bầu trời lộn ngược!

Một nghìn năm có lẻ, tôi cũng không thể tưởng tượng ra, tôi có thể tìm lại mây cho bầu trời của mình khi mưa vẫn cứ rơi thành sông từng ngày một.

Và em, vô tình đã đảo ngược bầu trời ấy lại từ những ngày đầu tiên chỉ bằng cọ và màu. Tôi thấy mình ngớ ngẩn, thậm chí điên loạn khi năn nỉ em dạy vẽ. Chỉ có cách đó tôi mới thoát khỏi người giám sát của bố mẹ theo tôi bất kể khi nào tôi phóng xe ra đường. Chỉ làm như vậy tôi mới có thể trở lại với tình yêu của trái tim và đôi bàn tay mình.

Nếu tôi không khổ sở như một con vẹt bị giam cầm, nếu như em không cần tiền thì sẽ chẳng bao giờ có một lớp học kì quặc đến như vậy. Chúng tôi cần trao đổi cho nhau những thứ mỗi người đang thiếu. Hình như những câu chuyện luôn bắt đầu bằng những thứ thực dụng và chẳng đâu vào đâu.

 Cọ và màu của em cho phép tôi làm cho bầu trời trống rỗng của mình thi thoảng tạnh mưa. Nhưng có lẽ có điều gì hơn thế.

Tôi là Vũ. Tôi là mưa.

Và em là Vân. Em là mây...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play