Chú

4


11 tháng


Sáng hôm sau tỉnh giấc, Chu Hạn không biết đã đi lúc nào, bởi vì tôi mệt cực kì, ngủ rất say. 

Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ.

Trên người đắp chăn, bên dưới không một mảnh vải, nhìn đồ rơi trên sàn, đau đầu hồi tưởng lại. 

Cảm giác giữa hai chân cho tôi biết mọi chuyện thật đến không có gì thật hơn. 

Tôi cùng anh làm tình. 

Mặt tôi nóng ran khi nghĩ đến cảnh tượng tối qua. 

Cảm thấy đói bụng, đưa chân xuống giường đã thấy đau nhức rồi. 

Đi vào phòng tắm, đứng trước gương nhìn cơ thể không toàn vẹn của mình, cả người đầu dấu ấn của anh. 

Chú Hạn khi không kiềm chế được thật mạnh mà. 

Tôi luôn nghĩ rằng anh là một người rất kiên định, cộng với tình cảm đối với người vợ đã khuất, anh sẽ không như vậy. Nhưng sau khi trải qua đêm hôm qua, tôi phải nghĩ lại một chút, anh là người, cũng có nhu cầu, hơn nữa vợ đã mất rất lâu rồi. Anh lại hấp dẫn như vậy, không lẽ không có người phụ nữ nào muốn câu dẫn anh, ví dụ như tôi...

Ôi thôi rồi! Nếu để bố mẹ biết được, tôi nghĩ mình không xong đâu. 

Còn về phía anh, tôi nghĩ bây giờ anh đang cực kì hối hận, cực kì đau lòng. Anh yêu thương ngần ấy năm như con cháu mình, giờ làm ra chuyện điên rồ thế này, đã đi xa quá giới hạn của anh rồi. 

Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, tôi đi tắm rửa trước. 

Mặc một bộ quần áo khá kín đáo. Đêm qua tôi mặc áo croptop và chân váy ngắn, khe ngực, eo và chân đều lộ ra, anh mới gắt với tôi như vậy. 

Tôi nghĩ bộ đồ đó góp phần khiến tôi cám dỗ được anh, bản thân thật là tội lỗi mà. 

Lòng tôi không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra. 

Trước tiên đi mua thuốc tránh thai, đêm qua vì qua gấp gáp, không làm biện pháp an toàn. 

Nếu có thai thì kinh thiên động địa lắm đây. 

Uống xong thuốc, tìm một chỗ ăn sáng, phải nói là ăn trưa. 

Sau đó tôi đặt vé máy bay gần nhất quay về.

Về khách sạn thu dọn quần áo rồi ngủ một giấc. 

Một mớ hỗn độn.

...

Tôi thật sự không gặp anh nữa, anh cũng không tìm tôi, cứ thế sống cuộc đời của mỗi người. 

Mẹ tôi lúc gọi điện cũng có tâm sự vài câu, bảo anh gần đây có vẻ tránh mặt bố tôi. 

Tôi nói có lẽ là chú bận việc, mẹ nói không biết nữa, bố bảo hai người không có xích mích gì. 

Cũng phải, tôi hại anh rồi, thân là anh em thân thiết bao nhiêu năm nay, anh lại đi ngủ với con gái của bạn thân thì còn mặt mũi nào mà gặp, quan trọng là tôi gọi anh là chú, anh còn lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy. 

Giờ mà đột nhiên thấy anh, tôi cũng chạy tám mét.

... 

Tôi nghĩ mình rất hiểu anh nhưng đôi khi không hiểu. 

Anh đột nhiên chạy đến nhà tôi lúc đêm khuya, tôi đã đi ngủ rồi và bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc. 

Mới vừa bước vào, tôi bị Chu Hạn ôm lấy cưỡng hôn mãnh liệt, tôi đẩy không nổi anh ra. 

Chú Hạn mà chạy đến làm điều này với tôi sao? 

Quan trọng là anh vừa hôn vừa cởi quần áo của tôi ra. 

Tôi hùa theo, cởi áo ngoài của anh, cởi nhanh cúc áo sơ mi, thoáng chốc nửa thân trên trần đã ở trước mặt, mà tôi cũng vậy đối diện với anh. 

Tim đập đồn dập, nóng vô cùng. 

Sau khi làm xong, tôi nằm trong lòng anh, lần nào anh cũng làm tôi mệt chết đi được. 

Trên người anh thoang thoảng mùi rượu, hẳn đó là nguyên nhân kích thích anh chạy đến đây. Chu Hạn lúc tỉnh táo chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm là sẽ không như vậy. 

"Chú nhớ cơ thể cháu sao?" Tôi hỏi, nhiều khi tôi cũng nghĩ mình bị điên thật, không thì sao có thể làm chuyện như vậy, ép người đàn ông thương yêu tôi như cha chú này vào đường cùng.

"Nhớ, nhớ tới nỗi không ngủ được." 

"Biết trước như vậy, cháu nên câu dẫn chú sớm hơn." 

"Đừng nói bậy!" 

"Coi cháu như con cháu, tại sao lại làm với cháu?" 

"Cháu nghĩ sau khi chúng ta quan hệ, chú xem cháu là cháu thế nào được nữa?" 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh. 

"Vậy chú xem cháu là gì?" 

"Chú chịu trách nhiệm với cháu được không?" 

"Không!" Tôi lập tức đáp ngay, "Cháu không cần, không cần chú phải cưỡng ép bản thân mình, cái cháu muốn là tình yêu của chú. Nếu không được, thì thôi, cháu cũng đã chấp nhận việc này rồi." 

Sau gần một năm thất tình, tôi cảm thấy mình nhận ra rất nhiều điều. 

"Cháu không biết tại sao chú đến đây vào giờ này và làm vậy với cháu. Nhưng cháu không phải chỗ để chú thỏa mãn nhu cầu, cháu cùng chú là vì cháu yêu chú, cháu tình nguyện. Một lần này thôi, chú không yêu cháu, đừng tìm cháu." 

Tôi chống người ngồi dậy, ấm áp đủ rồi, đã đến lúc phải thức tỉnh. 

Anh kéo tôi vào lòng anh lần nữa, "Kể từ lúc cháu nói cháu thích chú, không lúc nào chú được yên. Kể từ ngày đi quá giới hạn kia, không lúc nào chú không nhớ tới cháu. Đan! Chú phải đối mặt với mâu thuẫn quan hệ giữa chúng ta, bao nhiêu năm như thế, làm sao chú chấp nhận ngay được... Và còn cả làm thế nào để đối mặt với bố mẹ cháu...

Chú không được như cháu, trong lòng vô cùng rối reng. Hôm nay có uống chút rượu, trong đầu chú chỉ có một ý nghĩ là đi tìm cháu, khao khát cháu, yêu thương cháu. Chú thừa nhận mình nhớ cơ thể cháu, chú là đàn ông, chú không thể quên được cảm giác đó. Cháu đã lớn rồi, là một người phụ nữ quyến rũ, cũng khiến người ta yêu, nhưng chú bốn mươi rồi, cháu mới hai mươi lăm, tuổi xuân và tương lai còn dài..."

Tóm lại có tính là anh cũng có chút gì đó với tôi không? 

"Còn chịu trách nhiệm với cháu là bản thân chú muốn, không hề gượng ép. Còn nữa, lúc cháu nói không muốn gặp chú nữa, chú cảm thấy tim mình bị thót một cái, lan tỏa ra toàn thân, rất đau. Trong khoảng thời gian qua, chúng ta đã xa cách rất nhiều, thói quen là một thứ rất đáng sợ, nhưng chú không những không quen mà còn sợ hãi, sợ sẽ mất đi cháu mãi mãi." 

"Chu Hạn!" Tôi gọi anh, hôn lên môi anh. 

Làn da trần trụi cọ sát, lửa tình lại dâng lên, anh lấy quyền chủ động, đè tôi xuống giường. 

"Chú cảm giác mình không thể sống thiếu cháu, còn yêu, hãy để thời gian trả lời." Anh nói. 

Đúng là đàn bà yêu bằng tai, nghe anh nói xong, lòng tôi mềm mại hẳn, lại cùng anh triển miên. 

Lúc thức giấc, anh vẫn ở bên cạnh tôi, một niềm sung sướng mới lạ. Đây là điều tôi luôn mong mỏi, tôi cảm thấy mình lại mê mệt anh rồi. 

Tôi không gọi anh dậy, len lén xuống giường. 

Lúc đang nấu ăn, anh đi đến ôm tôi từ phía sau.

"Nấu cái gì đó?" 

"Món mà chú thích nhất đó." 

Anh im lặng một chút, đột nhiên nghiêm túc nói: "Chúng ta kết hôn, được không?" 

Tôi ngẩn người giây lát, cảm xúc hạnh phúc lan tỏa trong lòng: "Nhưng mà chú vẫn chưa cầu hôn cháu." 

Chúng tôi ở bên nhau một ngày, không để ý đến công việc nữa, nói rất nhiều chuyện. Ngay tối hôm đó, sau khi anh đi ra ngoài về, không có nến, không có khung cảnh lãng mạn nào cả, anh ôm tôi, lồng chiếc nhẫn vào tay tôi. Anh chỉ bảo tôi đừng hối hận. 

Tôi bảo anh mới là người đừng hối hận, anh nói sẽ không, tôi tin anh. 

Chúng tôi yêu đương trong mấy tháng, chúng tôi ở nhà của tôi, ăn cơm cùng nhau, thức dậy cùng nhau như một cặp vợ chồng. 

Đến khi tôi phát hiện mình có thai, là chúng tôi cố ý thả, nói đúng hơn là tôi bắt anh làm vậy, đến nước này, mong bố mẹ tôi sẽ dễ dàng cho anh qua cửa hơn một chút. 

Chu Hạn nghe tin mình sắp làm bố thì rất hồi hộp, thật ra tôi có thể cảm nhận được điều khác từ anh, anh nhớ đến đứa con chưa kịp chào đời của mình, rất lâu về trước anh đã từng có một đứa con. 

Anh càng yêu thương, nâng niu tôi hơn nữa. 

Trước khi đến nhà tôi thưa chuyện, một mình anh đi đến phần mộ của người vợ quá cố. 

Anh kể với tôi rằng anh đã nói hết lòng mình với cô ấy, anh muốn mở lòng, muốn tiến về phía trước, anh đã tìm được người khiến anh cảm thấy hạnh phúc và ấm áp. Anh xin lỗi vì không thể giữ lời hứa với cô. 

Thật ra mười mấy năm qua sống trong đau khổ tự trách của anh, nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ không nỡ. 

Chu Hạn nắm tay tôi đi vào nhà dưới ánh mắt không thể tin nổi của bố mẹ tôi. 

Sau khi nói ra việc muốn kết hôn, cổ áo anh bị bố tôi nắm kéo lên, đấm cho mấy cái. Tôi chưa từng thấy ông giận dữ đến mức như vậy, chưa từng thấy, ông vốn là một người kiềm chế rất tốt. 

Tôi cùng mẹ can ngăn. Nhưng không thể cản ông đánh "thằng khốn" này một trận, ông tức giận mắng anh như thế.

"Em đừng chen vào!" Anh nói tôi. 

"Bố! Đừng đánh nữa, là con thích chú trước, con...con có thai rồi." 

"Nhật Đan!" Bố đẩy anh ra, kêu tên tôi bằng một tông giọng xa lạ. 

Ông giơ tay lên định đánh nhưng bị mẹ giữ lại, nước mắt bà chảy dài trên má. 

"Là con, là con yêu chú ấy trước. Chú không làm gì sai cả, bố mẹ, tất cả là con bắt đầu. Con xin lỗi, con xin bố mẹ cho con được kết hôn, đó là ước muốn từ rất lâu của con." 

Anh ôm vai tôi. 

"Em xin lỗi anh chị, em biết để cho Đan ở bên em là thiệt thòi của con bé, em cũng đã nhiều tuổi rồi, chúng em không hợp nhau về mặt tuổi tác. Nhưng về cuộc sống thường ngày, chúng em đã quen có nhau, em biết mình không phải người chú tốt, tình cảm của em không sạch sẽ. Tụi em đã từng cố xa lánh nhau, dập tắt tình cảm không nên này. Em biết hai người rất khó chấp nhận nhưng em yêu Đan, mong hai người thành toàn." 

Ồ! Anh yêu tôi? Anh chưa từng nói cho tôi nghe lời này trước đó. 

"Con Đan ở lại, chú cút ra khỏi nhà tôi." Dường như bố nghe không lọt tai, trực tiếp đuổi anh. 

"Bố!" Tôi gọi. 

"Thông! Lấy chổi cho bố!" 

Tôi lắc đầu: "Bố....!"

Anh vỗ vai tôi: "Không sao, bố em cần thời gian." 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play