Chú

5


11 tháng


Lưu luyến nhìn anh đi, quay đầu vào thấy khuôn mặt ưu buồn của bố mẹ. 

"Con xin lỗi!" 

"Chẳng ra thể thống gì!" Bố bỏ lên lầu. 

"Mẹ!" Tôi đi đến chỗ bà. 

"Thời gian trước con đau lòng vậy là vì chú ấy sao?" 

"Vâng, chú ấy cự tuyệt con." 

"Từ khi nào? Con yêu nó từ khi nào? Con biết chính xác đó là yêu sao?" 

"Mười bảy tuổi, sắp được mười năm rồi. Con xác định rất rõ, con đã từng xua đuổi cảm giác đó, nhưng không làm được." 

"Bố con sẽ không chịu đâu, anh em thân thiết lâu như vậy, bố sẽ cảm thấy bị phản bội." 

"Còn mẹ thì sao?" Tôi hỏi. 

"Con có thai thật không?" Bà hỏi ngược lại. 

Tôi sờ bụng, không giấu được niềm vui: "Hơn ba tháng rồi mẹ." 

"Vậy mẹ cũng không con cách nào, còn bố con, cho bố chút thời gian xem sao." 

Tôi biết mẹ thương tôi lắm! Bà là một người rất dễ mềm lòng.

Sau khi mẹ lên lầu, tôi nghe tiếng hai người cãi nhau. 

"Cưới cái gì mà cưới! Nó còn có liêm sỉ không, tuổi của nó còn đẻ được con Đan, gọi nó là chú mười mấy năm trời, con Đan còn trẻ tuổi bồng bột cũng nói được, còn nó bốn mươi tuổi đầu rồi. Hồ đồ! Hồ đồ! Anh không thể tin được, không chấp nhận được nó dám làm vậy với con gái anh." 

"..." 

"Nói đến chuyện có thai anh còn tức hơn, nó thật sự điên rồi, sao nó có thể làm vậy với con bé chứ!" 

Tôi nôn nóng đẩy cửa bước vào. 

"Không phải đâu bố, tất cả là con bắt đầu, con yêu chú ấy. Bố ơi! Chú cũng đã đau khổ dằn vặt rất lâu, trong vòng một năm nay, chúng con đã không còn thân thiết như trước nữa. Là con, là con ép chú vào tình thế này, chú cũng nói là không có mặt mũi gặp bố nên thời gian trước chú mới tránh bố, có trách thì trách con, con yêu chú trước." 

"Đan à! Sao con lại như vậy? Con chắc nó yêu con sao? Con cũng biết từng ấy năm, nó không yêu ai khác vì sao mà? Con chấp nhận nó chất chứa một người khác sao? Con có thể tìm người trẻ hơn, thật lòng yêu thương con mà, sao lại ngốc thế?!" Đôi mắt ông u buồn nhìn tôi. 

"Bố ơi! Con biết mình rất ngu ngốc nhưng từ rất lâu, con muốn ở bên cạnh chú, muốn đối xử thật tốt với chú, muốn cho chú một gia đình ấm áp để chú không phải lẻ loi một mình. Con cảm nhận được, mặc dù chú không yêu con sâu sắc như con mong đợi nhưng ít ra trong lòng chú cũng có con. Bố ơi, chúng con có con rồi, chúng con đều rất hạnh phúc, bố tác thành cho chúng con được không?" Tôi sờ bụng mình, kìm nén nước mắt để nói cho rõ ràng tấm lòng của mình. 

"...Để bố yên tĩnh một lát, con ra ngoài đi." 

Sau khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn mẹ và bố ở trong phòng, không nghe bất cứ lời to tiếng nào nữa. 

Cảm thấy hơi mệt mỏi, tôi về phòng mình nghỉ một chút, trong bụng tôi còn có em bé. 

Tiền trảm hậu tấu thế này, tôi biết bố mẹ rất đau lòng, nhưng ai biết được tôi lại yêu người không nên yêu. 

Chu Hạn nhắc nhớ tôi ăn uống đúng giờ, đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi nhắc anh xử lý vết thương trên mặt, không thì sẽ bớt đẹp trai. 

Tôi nghe tiếng cười nhẹ của anh qua điện thoại, trong lòng cũng thoải mái hơn chút ít. 

Nghĩ đến việc anh nói yêu tôi, thật ra tôi cũng không xác định rõ ràng lắm, hẳn là có một chút ít nhỉ? Không yêu có thể dịu dàng, có thể ôm hôn thắm thiết đầy nhu tình vậy không? Có thể ôm ấp cơ thể của tôi đầy say mê và dục vọng không? Tất cả mọi thứ anh tỏ ra đều cho tôi mật ngọt chết người và càng đắm chìm trong đó. 

Tôi hy vọng mình đúng, đó không phải hoàn toàn là bản năng đàn ông mà là bản năng của tình yêu. 

Tôi còn trẻ, tôi sẵn sàng cho anh thời gian. 

Buổi sáng Chủ Nhật của một tháng sau gì đó, bởi vì mang thai nên tôi ngủ rất nhiều, lúc tỉnh giấc thì đang được anh ôm lấy từ đằng sau. 

Sửng sốt quay mặt ra nhìn, anh ở trong phòng tôi? Sao có thể vào đây được? 

"Trong người có khỏe không em?" 

Chu Hạn mở mắt, tay sờ sờ bụng tôi. 

"Sao chú ở đây?" Tôi mau chóng hỏi. 

"Anh Khang gọi anh đến." 

Khang là tên bố tôi. Vậy có nghĩa là bố đồng ý rồi. 

Tôi sung sướng ôm chặt lấy anh, để được như vậy chắc bố đã đấu tranh dữ dội lắm. 

"Dậy ăn cơm thôi, em bị đau dạ dày, còn có con nữa, không được bỏ bữa." Anh vuốt ve tóc tôi, hôn lên trán rồi kéo tôi cùng dậy. 

Hai người chúng tôi đi xuống lầu thì bắt gặp em trai đang đi lên. 

"Em đang định lên gọi hai người." 

Anh cẩn thận dìu tôi xuống dưới, eo của tôi ngày càng to ra và tôi cảm nhận được con rất chân thật. 

"Chú về chuẩn bị lễ cưới long trọng nhất có thể, tôi không sợ mất mặt, không được để con gái tôi chịu thiệt." Bố tôi nói với giọng hơi dỗi. 

"Vâng em biết rồi. Cảm ơn anh chị đã chấp nhận em, nhất định sẽ không khiến hai người thất vọng." 

"Hứa hẹn sớm quá rồi đấy! Ăn cơm đi!" 

Anh gắp thức ăn cho tôi đầy cả chén, mẹ nói gầy quá mang thai sẽ vất vả. 

Tôi biết nhiều người đến tham dự lễ cưới sẽ vô cùng ngạc nhiên vì đứa con rể của bố tôi, mấy anh em chơi chung của họ cũng chọc cặp đôi bố vợ con rể này không ngớt. 

Trước khi anh được bố cho phép đến nhà hôm đó, nghe nói hai người đã gặp mặt riêng, không biết đã nói những gì mà bố lại đồng ý gả tôi cho anh. 

Dù sao bố cũng chỉ là lo lắng cho con gái, nhất thời không chấp nhận được, hơn ai hết bố biết ngoài tuổi tác, anh là một người đàn ông không có gì để chê cả. 

Bố cũng biết con gái bố u mê người ta không lối thoát mà.

Anh bán căn nhà hiện tại đi, mua một căn nhà khác, nói là để bắt đầu lại.

Sau đó, trong thời gian thai kỳ, tôi lên mười mấy ký, ngày nào cũng than mập với anh. Anh nói đợi sinh xong thì buổi sáng dậy chạy bộ với anh.

Tôi sinh một bé trai khỏe mạnh nặng hơn ba ký, tôi là lần đầu làm mẹ, còn anh là lần đầu chào đón con ra đời, hơn bốn mươi tuổi rồi, nhìn anh vui mừng như một đứa trẻ, tôi có chút thương cảm. 

Tôi chưa bao giờ gặp mẹ chồng mình, không biết tin tức ở đâu ra, bà chạy đến bệnh viện thăm chúng tôi. 

Chuyện đã qua lâu lắm rồi, tôi nói anh muốn buông bỏ tất cả thì cũng hãy làm lành với gia đình. 

Tuy là ban đầu hơi gượng ép một chút nhưng rồi cũng tốt. 

Bà có hai đứa con, chị của anh và anh. 

Đưa cháu cho bà bế, gương mặt bà trở nên hạnh phúc. 

Tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho chính mình. 

Mỗi ngày của tôi trôi qua bằng cách nhìn con lớn lên, bằng mỗi bữa cơm mà tôi tận tâm chuẩn bị đợi anh về, bằng mỗi nụ hôn nồng nhiệt anh trao, bằng cái ôm ấm áp hằng đêm. 

Anh nói không có tôi sẽ rất khó ngủ, rất nhớ tôi và con mỗi khi đi công tác. Chu Hạn là một người tình cảm, ít nhất là đối với người anh để trong lòng, anh không ngại bày tỏ, dịu dàng săn sóc.

Tôi nghĩ giấc mơ của mình đã thành sự thật rồi. 

Làm vợ anh, làm mẹ của con anh. 

Mỗi ngày trở về nhà, tấm ảnh cưới to lớn treo trên tường kia là chúng tôi. 

Con trai biết nói rồi, gọi anh là bố, gọi tôi là mẹ. 

Khi thằng bé được ba tuổi, tôi tiếp tục mang thai, nhân lúc anh chưa quá lớn tuổi sinh thêm một đứa con gái, tôi thích trong nhà có trai có gái.

Chu Hạn cũng muốn có con gái, anh nói nếu lần này vẫn là con trai thì thôi, không tiếp tục sinh nữa. 

Sau khi sinh đứa đầu, thấy cơ thể của tôi chịu nhiều biến đổi, anh đau lòng, cảm ơn tôi đã hy sinh nhiều như thế. 

Vì vậy, cho dù cực đến mấy tôi cũng vui lòng, sinh con cho anh, sinh đứa con của chúng tôi là điều tôi muốn.

Chu Hạn vẫn thường nói tôi thiệt thòi, lấy một người đàn ông lớn tuổi lại còn khô khan, nhưng anh đâu biết bản thân dịu dàng như thế nào, được anh yêu thương là điều lãng mạn nhất. 

May mắn như mong đợi, con gái của chúng tôi đến rồi. 

Chu Hạn khóc, tôi nghe mẹ kể lúc tỉnh lại sau khi sinh. 

Tôi hỏi anh, anh nói bởi vì anh không nghĩ đến có một ngày sẽ hạnh phúc đến như vậy. 

Anh không đơn độc nữa, anh có gia đình, có con cái, có người vợ hết lòng yêu thương anh. 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play