Sở Thần An liếc trộm Lam Hoài một cái,
không dám lên tiếng.
Lam Hoài lãnh đạm nhìn Lam Húc rồi lại
thu hồi ánh mắt, nắm chặt tay Sở Thần An hơn: "Ý của An An thế nào?"
Sở Thần An giương mắt, ngoan ngoãn trả
lời: "Tôi… Tôi muốn ngủ một mình."
"Không phải ý này." Ngón tay
thon dài mạnh mẽ của Lam Hoài vuốt ve mu bàn tay của Sở Thần An rồi nói thêm:
"Anh ấy vừa hỏi em có đồng ý hay không?"
Lam Húc kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Sở
Thần An. Anh chỉ ước có thế ngồi sát vào cậu: "Bảo bối, mau nói cho anh ấy
nghe đi. Ngày hôm đó em đồng ý với anh như thế nào?"
Sở Thần An ngồi thẳng người. Cậu nhìn
Lam Húc đang cười quyến rũ lại nhìn Lam Hoài rồi cúi đầu xuống.
Cậu siết mấy ngón tay chần chừ vài
giây. Sau khi im lặng một lúc lâu mới nói: "... Ừm, tôi đồng ý."
Cậu không nói quá trình cụ thể. Nếu Lam
Hoài biết quá trình cậu và Lam Húc ở bên nhau, chắc chắn hậu quả còn nghiêm
trọng hơn cậu tưởng tượng.
Lam Hoài ngước mắt nhìn Sở Thần An.
Thấy cậu sợ hãi cúi đầu, không hề kháng cự và e ngại.
Lam Hoài cụp mắt xuống, vẫn không cam
lòng. Hắn dịu dàng nói với cậu: "An An, nếu nó ép buộc em thì em không cần
sợ. Cứ nói thật với anh."
"Anh, sao anh có thể nói thế được?
Em thích An An như vậy, sao có thể ép buộc em ấy?" Lam Húc vô tội nhìn
hắn, tay vòng ra sau ôm eo Sở Thần An: "An An, là em đồng ý với anh đúng
không?"
Sở Thần An gật đầu. Tuy rằng ngày đó
cậu ăn bậy trúng phải trái kích thích nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo. Cậu nhận
ra Lam Húc, cũng nhớ rõ mình đã đồng ý cái gì.
Cậu tự nhận mình không phải là một
người đáng tin cậy nhưng đối phương là Lam Húc. Bây giờ ngay cả cơ hội đổi ý
cậu cũng không có.
Sở Thần An cam chịu gật đầu, trong lòng
căng thẳng đến nổi bả vai hơi run. Từ trước đến nay Lam Hoài đều là một người
có dục vọng độc chiếm cực mạnh. Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, cậu rất
khó tưởng tượng Lam Hoài sẽ phản ứng như thế nào.
Lam Hoài không nói gì nữa, hắn múc cho
cậu một chén canh, nói với cậu: "Ăn tiếp đi."
Sở Thần An gật đầu, cậu cúi đầu lại ăn
một muỗng canh.
Hai người bên cạnh đều ngồi ngay ngắn
chăm chú nhìn cậu ăn làm cho cậu không khỏi lo lắng, cảm giác ngon miệng cũng
giảm đi. Dưới ánh mắt chăm chú của hai người họ, cậu vội vàng ăn xong một bữa
cơm áp lực.
Giữa trưa, Lam Hoài ôm cậu ngủ một
giấc.
Khuôn mặt khi ngủ của hắn mang theo một
chút mệt mỏi giống như vội vàng quay về. Bàn tay hắn vẫn luôn nắm chặt tay cậu.
Sở Thần An ngoan ngoãn rụt vào lồng
ngực hắn không dám nhúc nhích. Cậu gối đầu lên cánh tay Lam Hoài nhưng không hề
buồn ngủ. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của Lam Hoài, cảm nhận
được tiếng hít thở đều đặn của hắn thì hơi ngây người.
Bây giờ Lam Hoài đang ôm cậu, rất ấm
áp.
Lúc trước Lam Hoài cũng vì tìm hồn
phách của cậu mà tự sát. Bây giờ hắn sống lại vì cậu đã trở lại, cũng vì sợ cậu
lạnh.
Không biết có phải do cảm thấy áy náy
hay không nhưng đuôi mắt cậu hơi đau xót, Sở Thần An chớp mắt vài cái.
Chắc chắn Lam Hoài đã chịu rất nhiều
khổ sở, mà đa phần đều là vì cậu.
Dường như họ đã quen nhau từ rất lâu,
và dường như hắn đã yêu cậu rất nhiều lần. Tình yêu đó rất sâu sắc, cậu có thể
cảm nhận được.
Ngay cả hô hấp Sở Thần An cũng trở nên
thận trọng. Thấy Lam Hoài yên giấc, cậu không kiềm chế được vươn tay từ trong
chăn ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.