Sở Thần An mở mắt ra, cảm thấy toàn
thân rã rời. Cậu hơi híp mắt lại, có một bàn tay siết chặt eo cậu.
Cậu quay đầu lại thì chợt mở to mắt,
những hồi ức mập mờ điên cuồng kia kéo đến. Cậu nhíu mày nhắm chặt mắt lại,
vành tai đỏ bừng.
Mặt Lam Húc dựa sát vào bả vai cậu, đôi
môi mỏng hơi mím lại, ngủ một giấc yên bình, thỏa mãn.
Sở Thần An cau mày, thử nhẹ nhàng di
chuyển sang bên kia một chút. Cánh tay Lam Húc lập tức siết chặt lại theo bản
năng.
Sở Thần An sợ tới mức không dám nhúc
nhích, Lam Húc dựa vào người cậu hơi nặng. Hô hấp của cậu trở nên thận trọng,
bối rối nhìn quanh phòng một vòng.
Sở Thần An lén liếc mắt nhìn vai Lam
Húc thấy có không ít vết trầy xước. Không cần nghĩ cũng biết là do cậu làm, đủ
để thấy đêm qua điên cuồng cỡ nào.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn chưa
sáng, sương mù vẫn còn dày đặc. Vài cơn gió mát mẻ thổi qua, đôi chân của cậu
hơi run rẩy. Cậu không muốn nhớ lại.
Sở Thần An hít sâu một hơi, chần chờ
vài phút sau mới quyết định nghiêng người, dùng sức chống tay, thử rời khỏi
ngực Lam Húc.
"Thức rồi?" Giọng nói dịu
dàng của Lam Húc vang lên sau lưng cậu. Sở Thần sợ tới mức run lên, cậu nằm về
chỗ cũ, bị Lam Húc ôm từ phía sau.
Lam Húc hôn lên má cậu, mùi hormone
quanh người còn chưa tan đi. Anh thân mật nhắm mắt hôn lên vai cậu: "Ngủ
thêm một chút nữa đi."
Hai má Sở Thần An đỏ lên, cánh môi đỏ
tươi của cậu bị hôn đến sưng lên. Lam Húc giống như một đứa trẻ khổng lồ đè lên
người cậu khiến cậu không thể nhúc nhích.
"Hôm qua... Hôm qua là một sự
cố." Sở Thần An cầm tay đang ôm eo cậu của Lam Húc, cẩn thận nói:
"Coi như chưa từng xảy ra đi, được không?"
"Không được." Lam Húc lật Sở
Thần An lại, đè lên người cậu: "Hôm qua em đã nói rồi, phải chịu trách
nhiệm với anh."
Sở Thần An chỉ muốn trốn tránh hiện
thực, cậu gấp đến mức đỏ mặt: "Lúc ấy tôi không tỉnh táo, ăn nói lung
tung, hơn nữa còn ở tình huống đó..."
"Anh không muốn nghe." Lam
Húc hôn lên cổ Sở Thần An: "Em nói rồi thì không được đổi ý. Thần An, em
phải chịu trách nhiệm với anh. Chúng ta ở bên nhau đi."
Sở Thần An trở tay không kịp, cái gì mà
ở bên nhau?...
"Bây giờ anh chính là bạn trai của
em. Anh rất vui." Lam Húc ngọt ngào nói: "An An, anh thích em rất
nhiều."
Sở Thần An cảm thấy choáng váng:
"Anh buông tôi ra trước đi."
"Không buông." Lam Húc dính
lấy cậu, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau: "Nói không chừng anh
trai sắp về rồi. Nếu muốn được ở bên cạnh em mãi mãi thì không thể để anh ấy
cướp được."
Sở Thần An: "..."
Khuôn mặt xinh đẹp của cậu lúc trắng
lúc đỏ, cau mày không biết phải làm thế nào cho phải.
"Có biết tại sao lúc đó anh không
nhận ra em không?"
Lam Húc chơi đùa ngón tay của cậu:
"Bởi vì nếu em là Trần An, vậy trước tiên em phải là anh dâu của anh. Nếu
em là Sở Thần An, vậy em chính là của anh. Anh đã chờ em rất lâu rồi, anh sẽ
không nhường em cho anh trai đâu."
Sở Thần An hơi giật mình, tim đập thình
thịch. Đôi mắt xanh biếc của Lam Húc rất nghiêm túc. Ánh mắt giống như mặt nước
của hồ nước ở bí cảnh khi phản chiếu màu sắc nhẹ nhàng của bầu trời.
Trong khoảng cách đối diện gần gũi, Sở
Thần An càng cảm nhận được sự hấp dẫn dịu dàng của Lam Húc.
Lam Húc rất hoàn mỹ, có mị lực mà Sở
Thần An không chống đỡ nổi. Anh lại nói thêm một câu tình cảm tha thiết khiến
phòng tuyến trong Sở Thần An lại yếu hơn một chút.
"Không thể tiếp tục như thế này
nữa…" Cõi lòng hốt hoảng Sở Thần An thầm nghĩ.
Lam Húc cũng nhìn thẳng cậu, họ nhìn
nhau một lúc lâu.
Lam Húc thì thào bên tai cậu: "An
An, em đừng nhìn anh như vậy. Thấy em như vậy anh lại nghĩ…"
Sở Thần An chợt hoàn hồn, trong lòng
mắng to một tiếng biến thái rồi vội vàng trốn sang bên kia nhưng vẫn bị Lam Húc
kéo về. Anh hôn vành tai cậu.
"Chỉ một lần nữa thôi. Thật đấy
bảo bối. Anh cam đoan với em, anh cam đoan…"
Nói xong, môi Sở Thần An lại bị chặn
lại.
Sự nhiệt tình của Lam Húc khiến cậu
không thể trốn thoát.
Bầu trời dần dần sáng lên, ánh nắng ban
mai xuyên thấu qua cửa sổ gỗ chạm trổ hoa chiếu xuống sàn nhà. Mấy con chim sẻ
nhỏ tìm thức ăn bay lên bệ cửa sổ, chúng nó ríu rít nghe tiếng khóc nức nở ngọt
ngào, khàn khàn không ngừng từ bên trong cửa sổ.
Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi truyền
ra làm cho một, hai con chim sẻ nhỏ bay đi. Sau tiếng kêu sợ hãi, lại vang lên
tiếng khóc nức nở không ngừng.
......
Lam Húc gọi người bạn tên là Vương
Trạch tới sửa xe. Anh ta mặt quần áo đen, sắc mặt không hề thay đổi, trong tay
xách một cái túi.
Hà Tuyết Sinh đứng ở bên cạnh anh ta,
hơi ngại nên không dám lên tiếng.
"Vô lăng, cửa sổ xe và đèn đều
phải thay, thiết bị khởi động cũng cần phải sửa." Vương Trạch vừa thu dọn
túi của mình vừa nói: "Tôi đi lấy phụ tùng."
"Được, được." Hà Tuyết Sinh
hỏi: "Đại khái bao lâu có thể sửa xong?"
Vương Trạch liếc cậu ấy một cái, lãnh
đạm mở miệng: "Nhanh nhất là bốn ngày."
"Lâu như vậy sao?..." Hà
Tuyết Sinh nhỏ giọng nói, cậu ấy liên tục gật đầu: "Vậy anh đi trước đi,
tôi ở đây chờ anh."
"Ừm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.