Lam Húc tiện tay buông thuốc mỡ xuống,
xoay người ôm chặt eo Sở Thần An.
Sở Thần An vội vàng nắm chặt bàn tay
không an phận của Lam Húc, vành tai đỏ ửng, dịch sang bên kia: "Tôi không
muốn ba người ngủ chung. Tôi ngủ một mình."
Cậu vừa nói xong thì cánh tay mạnh mẽ
của Lam Húc như một sợi xích khổng lồ ôm chặt cậu. Cậu giống như con mồi bị cự
thú bắt được, giãy giụa vài cái lại phát hiện đối phương không hề nhúc nhích
thì cũng từ bỏ.
Cậu nắm chặt nắm đấm đánh bả vai Lam
Húc, bĩu môi, đưa lưng về phía anh.
Ngủ thì ngủ. Dù sao người chen lấn cũng
không phải cậu.
Cậu nắm chặt lấy bàn tay làm loạn của
Lam Húc. Khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng óng ánh nước càng thêm mê
người.
Lam Hoài nằm ở bên kia Sở Thần An. Đáy
mắt hắn mang theo một chút không cam lòng và không muốn. Nếu Sở Thần An không
muốn, có lẽ hắn còn có lý do để Lam Húc buông tha cậu nhưng bây giờ Sở Thần An
đã bắt đầu tiếp nhận Lam Húc, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hắn đã mất cơ hội độc chiếm từ lâu rồi.
Sở Thần An nheo mắt, đôi mắt xinh đẹp
không biết đang nhìn ở đâu. Giống như là đang ngẩn người hoặc là đang âm thầm
chống lại bàn tay làm loạn của Lam Húc.
"A." Âm thanh ngọt ngào phát
ra do cậu không kiềm chế được.
Cậu bảo vệ không nghiêm ngặt lại để cho
Lam Húc có cơ hội thừa cơ.
Khuôn mặt Sở Thần An vừa đỏ vừa nóng.
Lam Húc ôm chặt nên trông cậu có vẻ nhỏ nhắn, yếu ớt.
Lam Hoài nhịn không được cúi đầu, hôn
lên đôi môi đỏ mọng của cậu, cũng chặn lại âm thanh như mèo kêu của Sở Thần An.
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại cảm giác
được sau vai hơi đau. Lam Húc vừa hôn vừa cắn cậu, sau đó hôn lên hàm cậu.
Giờ phút này quả thật cậu đã không còn
chỗ trốn, tay bất lực bám vào bả vai Lam Hoài. Hơi nóng xung quanh cậu, chặt
chẽ đến mức không có một khe hở.
Bầu không khí liên tục trở nên căng
thẳng không thể cứu vãn. Cậu đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng thâm thúy của Lam
Hoài, Lam Húc trầm thấp gọi tên cậu ở bên tai, xen lẫn tình yêu hoang tưởng và
dục vọng chiếm hữu.
Dường như cậu bị nuốt chửng bởi những
nụ hôn dồn dập.
"Rầm rầm rầm rầm rầm!"
Mấy tiếng gõ cửa bạo lực dồn dập phá vỡ
bầu không khí, cũng giải cứu Sở Thần An từ trong vòng xoáy nóng bỏng.
Nhưng hai người họ không ai thèm để ý,
tiếp tục hôn Sở Thần An say đắm.
"Rầm rầm rầm rầm!"
Mấy giây sau lại có mấy tiếng gõ cửa
dồn dập, dường như Sở Thần An cảm nhận được sự chấn động từ dưới lầu truyền
đến.
"A." Sở Thần An nghiêng đầu
tránh thoát một nụ hôn môi, khuyên nhủ: "Có người đang gõ cửa."
Sự tránh né của cậu chọc giận Lam Hoài.
Hắn bóp cằm cậu, cắn nhẹ khóe môi cậu, nụ hôn sau đó càng mãnh liệt hơn. Đầu
lưỡi Lam Hoài xâm nhập vào trong miệng cậu, triền miên với cái lưỡi nhỏ nhắn
của cậu, mạnh mẽ đòi hỏi nước bọt.
"Thần An! Lam Húc! Hai người có
trong đó không?"
"Mở cửa! Bọn lão Lương xảy ra
chuyện rồi." Dưới lầu truyền đến tiếng la hét của Hà Tuyết Sinh, sau đó
lại vang lên mấy tiếng gõ cửa bạo lực. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.