Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên
căng thẳng. Hơi nóng của cháo vẫn đang bốc lên. Lam Húc vẫn nhìn cậu chằm chằm,
không gian yên tĩnh vài giây.
Lam Húc lại chợt cười rộ lên lộ ra hàm
răng trắng sáng đều tăm tắp: "Tôi đùa với cậu thôi."
Anh đưa tay đùa nghịch đóa hoa màu đỏ
trên bàn. Chuông bạc trên cổ tay phát ra tiếng "leng keng" rất dễ
nghe.
Sở Thần An khôi phục tinh thần, cậu
cũng nở nụ cười gượng. Nhìn nụ cười quyến rũ của Lam Húc, tâm lý hồi hộp sinh
ra vài phần hoảng hốt.
Khuôn mặt hoàn mỹ của anh như đao gọt
làm cho cậu không khỏi nhớ đến năm đó Lam Hoài trồng một bông hoa đỏ thẫm như
cổ độc¹, trong không khí có mùi hương quen thuộc mà xa lạ…
Cổ độc¹ (蛊毒): Đề cập đến một chất độc phù thủy
được điều chế bí ẩn. Sở Thần An ngây ngốc, trong đầu cậu
vang lên một tiếng "ong". Các loại hình ảnh hỗn tạp nhanh chóng xẹt
qua, cậu mở to con ngươi linh động, đồng tử khẽ run lên.
"Sao vậy Thần An?" Lam Húc ân
cần hỏi.
"Tôi thấy tinh thần của cậu không
tốt lắm."
Đôi môi đỏ mọng của Sở Thần An hé mở,
cậu ngây ngốc vài giây mới hoàn hồn. Cảm giác hoảng hốt và bất lực không biết
tên dẫn dắt cậu, khiến cậu không biết làm sao.
Vừa rồi có một khoảnh khắc cậu hơi
choáng váng, giống như thuốc mê vẫn chưa tan.
Cậu khẽ lắc đầu: "Không sao."
Sở Thần An cúi đầu chuyên tâm ăn cháo
nhưng trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Trước kia rõ ràng cậu chưa từng gặp Lam
Húc.
Sau khi ăn xong, Lam Húc bưng một chén
thuốc trong suốt đến: "Thần An, đây là thuốc thanh nhiệt giải độc. Tôi
thấy hình như cậu vẫn chưa khỏi hẳn, uống thuốc thêm hai ngày nữa đi."
"Được." Sở Thần An gật đầu.
Thuốc có hương thơm của một số loại
thảo mộc thanh nhiệt nên sẽ không khó uống. Cậu không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm
chén ngoan ngoãn uống hết thuốc.
......
Cậu mượn cớ vẽ vật thực lén đi đến con
đường nhỏ hôm qua gặp người phụ nữ váy đỏ. Sáng sớm trong trại vô cùng ẩm ướt,
mấy đám mây trên đỉnh núi vẫn còn màu xám nhạt.
Không khí nơi này trong lành dễ chịu,
có khi thì kèm theo tiếng chim ríu rít. Ngoại trừ cuối con đường nhỏ âm u này
thì có lẽ nơi này là chốn bồng lai tiên cảnh hiếm có.
Cậu mang theo giá vẽ, thận trọng đi qua
cửa mấy căn nhà. Kỳ quái chính là bây giờ đã hơn bảy giờ sáng nhưng không nhà
nào mở cửa, hơn nữa còn không hề nghe thấy động tĩnh của con người.
Xung quanh yên tĩnh đến dọa người.
Mọi người đi đâu vậy?
Sở Thần An đi quanh nơi này vài vòng.
Người phụ nữ váy đỏ lén chạy ra từ nơi gần đây, vậy có thể nhà cô cũng gần đây.
Cậu tìm từng nhà một, cuối cùng lại
dừng bước trước một căn nhà trúc hẻo lánh, yên tĩnh.
Sở Thần An ngửa đầu thì thấy bóng dáng
váy đỏ xuất hiện ở ban công lầu hai của nhà trúc.
Tay của người phụ nữ váy đỏ kia đặt
trên lan can trúc. Biểu cảm ở đáy mặt phức tạp, nhen nhóm một chút hưng phấn và
khát vọng trong sự sợ hãi.
Cô tới gần ban công, nửa người đưa ra
ngoài. Cô nhìn xung quanh một vòng, cảnh giác hỏi Sở Thần An: "Cậu… Hôm
qua cậu nói thật sao? Cậu sẽ giúp tôi trốn thoát chứ?"
"Hả?" Sở Thần An nhớ lại, gật
đầu trả lời: "Là thật."
Không ít người trong đoàn của lão Lương
bị thương trên đường đến bí cảnh. Hà Tuyết Sinh nói chậm nhất là một hai ngày
sau sẽ lên đường về nhà để trị liệu, chậm rãi dưỡng thương.
Đến lúc đó cậu có thể nhân cơ hội này
đưa người phụ nữ váy đỏ này rời khỏi đây, để cô lấy lại tự do.
Về phần bản thân cậu… Có thể theo về
được hay không thì còn chưa biết.
"Vậy tại sao cậu lại giúp
tôi?" Người phụ nữ váy đỏ lo lắng hỏi.
Sở Thần An luôn khó nói bởi vì nhiệm vụ
yêu cầu. Cậu suy nghĩ một chút rồi ngửa đầu nói: "Không vì sao cả, chỉ
muốn giúp cô thôi."
Hẳn là người phụ nữ này bị lừa hoặc bị
bán vào, trông còn rất trẻ.
Ngoại trừ nhiệm vụ yêu cầu ra, Sở Thần
An cũng vui vẻ thuận tay giúp đỡ.
Người phụ nữ váy đỏ đứng tại chỗ, sắc
mặt rối rắm sợ hãi. Cô do dự vài giây mới run giọng nói: "Hôm nay anh ta
bị thương nên ngất rồi. Cậu có thể trực tiếp vào từ cửa sau."
Sở Thần An liếc mắt nhìn xích sắt trên
mắt cá chân của người phụ nữ váy đỏ thì gật đầu.
Cậu theo chỉ dẫn của người phụ nữ váy
đỏ, đẩy cửa sau nhà cô ra. Khi bước vào cửa, cậu cẩn thận nhìn một vòng sau
lưng mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Có thể là mấy ngày nay quá lo lắng nên
cậu luôn cảm thấy có người đi theo cậu.
Sở Thần An đi vào bên trong, căn nhà
này coi như rộng rãi. Mỗi lầu đều có bốn, năm phòng. Khi cậu đi về phía bậc
thang thì bị Vu Nghiêu nằm ngửa dưới bậc thang dọa sợ.
Vu Nghiêu nằm bất động, mặt mũi bị
thương bầm tím. Một con mắt bị đánh đến mức mở không ra, bên má còn đọng không
ít máu. Anh ta đang thở hổn hển trông rất đau đớn.
Sao lại bị thương đến mức này?...
Sở Thần An nhớ lại mùi máu tươi trên
người Lam Húc tối qua. Không phải là do Lam Húc làm chứ?
Sở Thần An đến gần, Vu Nghiêu híp con
mắt kia lại. Tay yếu ớt phẫn nộ giơ lên, thế nhưng ngay cả sức lực đứng dậy
cũng không có. Anh ta lặng lẽ nức nở, rất nhanh tay lại mất sức buông xuống,
ngất thêm một lần nữa.
Sở Thần An thấy anh ta ngất đi mới dám
vòng qua anh ta, bước nhanh lên lầu hai.
Mấy căn phòng trên lầu hai đều đóng
chặt, tỏa ra mùi hôi thối, tanh nồng. Sở Thần An đẩy một cánh cửa bên trái ra
thì kinh ngạc đứng sững lại.
Bên trong... Treo mấy thi thể khô héo,
bụng những thi thể này đều bị cắt một lỗ thật l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.