Ánh nắng mặt trời xuyên qua ngói xanh
hồng ở cuối tường chiếu lên vai Sở Thần An. Ánh sáng và bóng tối đan xen làm
nổi bật làn da trắng hồng của cậu, trong đôi mắt xinh đẹp kia như có thêm một
chút ánh sáng màu vàng.
Sở Thần An ngồi xổm nhìn anh một lúc
lâu, ánh mắt rung động mà hoảng hốt. Cậu muốn nói qua loa lấy lệ vài câu nhưng
mãi không thể mở miệng.
Trong mắt Lam Húc, Sở Thần An giống như
loài hoa diên vĩ mà anh thích trồng từ nhỏ. Nó không giống hoa cổ thấm độc trí
mạng nhưng vẫn đẹp đến rung động lòng người. Yếu ớt dịu dàng khiến người ta yêu
thích.
Lam Húc chớp chớp mắt, hỏi: "Sao
cậu không nói gì, không khỏe sao?"
Nói xong, Lam Húc lại nửa ngồi nửa
đứng, kề sát Sở Thần An, tỉ mỉ quan sát cậu.
Khuôn mặt Sở Thần An hơi ửng đỏ, có lẽ
là do nóng. Làn da mềm mại trắng nõn khiến người ta muốn hôn lên.
Tầm nhìn của Sở Thần An bắt đầu mơ hồ,
suy nghĩ trong lòng đã sớm xoay chuyển nghìn lần.
Cậu nhớ lại những gì mà mình thấy trong
rừng hôm đó… Quan tài đôi âm u, di ảnh trắng đen trang nghiêm, tất cả các loại
chuông và bùa chú kỳ lạ, khói của nến trắng và Lam Húc đang nhìn chăm chú vào
di ảnh của mình.
Đột nhiên, tiếng "ong" thật
lớn lướt qua tâm trí cậu, xung quanh im lặng như tờ.
Trong đầu cậu lại hiện bông hoa đỏ tươi
bị Lam Hoài nhốt trong phòng tỏa ra hương thơm mê người, dẫn dắt cậu tới gần.
Một bước, hai bước, ba bước...
Đột nhiên bông hoa như dây leo quấn
quanh cổ tay cậu. Không ngừng hòa mật hoa trí mạng vào máu của cậu.
Sở Thần An cả kinh. Sau khi tỉnh táo
cúi đầu nhìn thì thấy là Lam Húc đang nắm cổ tay cậu, ân cần nhìn cậu.
Lam Húc giơ tay sờ trán cậu: "Cảm
mạo sao?"
Khoảng cách giữa cậu và Lam Húc rất
gần. Sở Thần An nhìn đôi mắt nguy hiểm mà quyến rũ của anh thì lập tức rũ mắt
lắc đầu. Tim tăng tốc đập thình thịch.
Cậu trả lời: "Không."
Cậu không dám nhìn vào mắt Lam Húc. Cậu
sợ không cẩn thận sẽ bị lưới đen nuốt chửng không còn sót gì, cuối cùng lại
trốn không thoát.
Sở Thần An ngồi xổm ở góc tường trông
rất nhỏ gầy.
Lam Húc cười hỏi: "Vậy sao thấy
tôi lại bỏ chạy?"
Sở Thần An mím môi không trả lời, hai
má cậu ửng đỏ vô cùng đáng yêu.
Lam Húc muốn nâng tay véo một chút. Anh
không hỏi nữa, cất giọng mềm mại nói với cậu: "Hôm nay tôi đến miếu tế một
chuyến, có thể nơi đó đã rất náo nhiệt rồi. Muốn tôi đưa cậu đi xem
không?"
Sở Thần An ngước mắt lên.
"À, tôi quên mất." Lam Húc
lại nói: "Hình như cậu từ hướng đó đi đến."
Tim Sở Thần An đập thình thịch.
"Thế nào, có phải rất nhiều người
không?" Lam Húc ngồi xổm, tùy ý hỏi: "Vui không?"
Lam Húc xem lễ cầu nguyện sống laij
trang nghiêm thành lễ hội vui vẻ, dáng vẻ không để ý.
Sở Thần An do dự rất lâu mới to gan hỏi
một câu: "Anh trai anh… Thật sự có thể sống lại sao?"
"Ừm." Sự vui tươi của Lam Húc
vẫn không giảm, giải thích cho cậu: "Thần An, cậu đừng sợ! Đây là phong
tục ở nơi này của chúng tôi. Trước kia anh trai tôi là vu cổ sư trong trại, rất
lợi hại. Chỉ cần bảo quản cơ thể tốt thì có thể sống lại."
"Nhưng mà…" Lam Húc chớp chớp
mắt: "Tôi còn lợi hại hơn anh trai."
Sở Thần An siết chặt ngón tay, lại hỏi:
"Vậy mấy năm trước anh đi thành phố làm gì vậy?"
Cậu nhớ rõ lần trước đến phó bản này
chưa từng nghe đến cái tên Lam Húc.
Có lẽ Lam Húc chỉ là vu cổ sư, có thể
nhìn ra được linh hồn của cậu nhưng không vạch trần thân phận của cậu.
Lam Húc nhìn cậu một cái. Anh chậm rãi
vuốt ngón tay, nụ cười cũng biến mất, im lặng vài giây mới nói: "Để
ngủ."
Sở Thần An cho rằng anh đang nói đùa,
cậu nhỏ giọng hỏi một lần nữa: "Anh nói cái gì vậy?"
"Không có gì." Lam Húc đứng
lên: "Cũng không có gì, đi xử lý việc làm ăn của gia đình mấy năm."
Sở Thần An gật đầu.
Cậu nhớ rõ Lam Hoài đã nói với cậu, gia
tộc nhà họ Lam rất lớn. Có người trong tộc sẽ chuyển đến thành phố ở, trong đó
có cha hắn.
Ông nội Lam Hoài là vu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.