Đôi môi Sở Thần An khẽ nhếch lên, cậu
sửng sốt vài giây rồi vội vàng lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không... Không có
gì đâu."
Tuy rằng mùi hương thoang thoảng nhưng
khứu giác của Sở Thần An mẫn cảm hơn người thường. Cậu bắt chính xác mùi máu
tươi từ trên người Lam Húc.
Ánh đèn chiếu rọi lên ngũ quan tuấn tú
của Lam Húc, dường như đôi mắt màu xanh biếc kia ẩn chứa vô số nguy hiểm mà cậu
chưa biết, đang muốn nuốt chửng cậu.
Sở Thần An buông chén xuống, cảm giác
bệnh của mình đã khỏi trong thoáng chốc. Tuy rằng cậu dễ bị lừa nhưng cũng phân
rõ được tình huống.
Cậu đứng dậy và nói: "Tôi uống hết
rồi, tôi đi lên trước." Dứt lời, cậu chạy lên lầu như chạy trốn.
Lam Húc chống cằm, nhìn bóng lưng Sở
Thần An: "Không uống chút nữa sao?"
"Không uống." Sở Thần An
không dám quay đầu lại, chỉ bước nhanh lên lầu.
Lam Húc cười nham hiểm, đáy mắt hơi vô
tội, cúi đầu ngửi cổ áo mình.
"Sao lại sợ anh?"
......
Sở Thần An vội vàng rửa mặt xong thì
nằm lên giường, hơi thở còn hơi dồn dập.
Cậu mở bảng điều khiển hệ thống, tùy
tiện xem trang cá nhân của mình rồi tắt. Đầu óc cậu vô cùng hỗn loạn, vùi mặt
vào gối.
Cậu vừa tiêu hóa lời nói hôm nay của
Lam Hoài, vừa xua tan khuôn mặt tươi cười quyến rũ mà đầy nguy hiểm của Lam
Húc.
Lam Hoài nói yêu cậu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.