Sở Thần An ngạc nhiên trừng to mắt. Cậu
nhìn Lam Húc bên trái, rồi lại nhìn sang Lam Hoài bên phải.
Mười ngón tay của cậu và Lam Hoài đan
chặt nhau, xúc cảm lạnh như băng làm cho cậu tỉnh táo vài phần. Nhưng giờ phút
này đầu óc đã rối thành một cục, cậu cảm thấy mình càng yếu ớt hơn.
Lam Húc nhìn thấy Lam Hoài?!
Vậy thì... Những giấc mơ trước đó...
"Sao vậy?" Lam Húc cầm tay
kia của cậu, cười hỏi: "Bị dọa choáng váng sao?"
Sắc mặt Sở Thần An ửng hồng: "Anh…
Anh có thể thấy không?"
Cậu hỏi rồi lén liếc mắt nhìn Lam Hoài
ở bên phải.
Lam Hoài cúi người hôn lên vành tai
cậu, nụ hôn nhẹ nhàng như mưa rơi xuống.
Sắc mặt Lam Húc vẫn không thay đổi, anh
hỏi: "Nhìn thấy cái gì? An An, không phải nơi này chỉ có hai chúng ta
sao?"
"Không có... Không có gì
đâu." Sở Thần An lắc đầu.
Cậu cảm thấy trời đất quay cuồng. Lam
Hoài đè nửa người lên người cậu, cổ cậu bị hắn hôn.
Bầu không khí bắt đầu trở nên nóng
bỏng.
Sở Thần An cảm nhận được toàn thân đều
đang nóng lên, sau lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.
Lam Húc vẫn còn cầm tay kia của cậu,
chậm rãi nói chuyện với cậu.
"Đây là nhà của anh trai tôi, sao
cậu lại tới được đây? Tôi thấy sắc mặt của cậu không tốt lắm, có phải không khỏe
không?" Lam Húc vuốt ve mái tóc ướt dính trước trán cậu, nhẹ giọng nói:
"Thật đáng thương."
Giọng nói dịu dàng quyến rũ vang lên
bên tai Sở Thần An.
Sở Thần An khẽ cắn môi dưới, ánh mắt
lấp lánh có vẻ yếu ớt mà mê người làm cho người ta thương tiếc, nhưng cũng làm
cho người ta muốn cố gắng ức hiếp.
Nhìn dáng vẻ bất lực, lúng túng của Sở
Thần An, đáy mắt Lam Húc tràn đầy đau lòng. Ngón tay anh vuốt ve đuôi mắt hơi
ngấn nước của cậu, động tác dịu dàng mà thong thả.
Lam Húc rất muốn nhìn dáng vẻ khi Sở
Thần An khóc.
Sở Thần An cảm thấy đầu rất không thoải
mái. Cậu bất lực túm lấy chăn, nói với Lam Húc: "Tôi muốn uống nước."
Rất nhanh Lam Húc đã bưng cho cậu một
ly nước. Anh không đưa cho cậu mà đứng ở đầu giường cách đó không xa.
Động tác của anh do dự: "Nhưng
chúng ta đang ở nhà của anh trai, anh ấy không thích người ngoài chạm đến đồ
của anh ấy. Lỡ như anh ấy tức giận sẽ không tốt. Thần An, chúng ta nên về nhà
hẳn uống."
Sở Thần An nhìn ly nước kia, ngay cả
vạt áo bị xốc lên cũng không phát hiện.
Trong lòng cậu chỉ có ly nước kia, ánh
mắt trở nên ngây ngốc.
Tác dụng của thuốc quá mạnh, nhất thời
đầu óc của Sở Thần An cũng không linh ho� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.