Ánh đèn u ám chiếu rọi khuôn mặt Lam
Húc, có vẻ nụ cười của anh càng thêm lạnh lẽo.
Môi dưới của Sở Thần An run rẩy, cậu
nhìn Lam Húc đặt mặt người thối thịt lên tường, dùng máu tanh vẽ tranh.
Động tác của anh tao nhã.
"Vẽ như vậy phải không?"
Lam Húc nghiêng đầu nhìn Sở Thần An,
nhếch môi nhẹ giọng nói: "Mau đến giúp tôi xem một chút."
Sở Thần An không dám lên tiếng, Lam Húc
lại vẽ một đóa hoa diễm lệ trên tường trắng.
Máu xung quanh cánh hoa từ từ chảy
xuống.
Sở Thần An nhìn ánh mắt Lam Húc, cậu
cảm thấy lòng bàn chân mình nhũn ra.
Lam Húc vẽ xong thì buông người đã sớm
không còn hơi thở kia ra. Người kia ngã xuống đất như bùn nhão, máu từ cơ thể
không ngừng chảy ra.
Lam Húc lấy khăn tay lau sạch tay rồi
ngồi xổm xuống trước người Sở Thần An, kiểm tra vết thương trên người cậu, dịu
dàng hỏi: "Có bị thương không?"
Lam Húc dịu dàng tươi cười khác hoàn
toàn với Lam Húc vẽ tranh ban nãy.
Sở Thần An nhìn vũng máu vẫn đang không
ngừng trào ra, run giọng nói: "Người kia..."
"Đừng sợ! Chỉ là một thứ dơ
bẩn." Lam Húc vuốt lưng Sở Thần An, giống như một người bình thường, nhẹ
giọng nói: "Chúng nó không khác gì người chết, hút trộm máu của người chết
rất nhiều. Nếu không giết nó, thứ nó cắn sẽ là chúng ta."
Sở Thần An còn chưa hoàn hồn. Cậu bán
tín bán nghi, run rẩy siết chặt góc áo, không dám nhìn vào đôi mắt đó.
Lam Húc thoáng thấy vết máu trên lòng
bàn tay mình, nụ cười biến mất: "Thần An, cậu bị thương rồi. Chúng ta
nhanh chóng về thôi."
Dứt lời, Lam Húc liền ôm ngang hông Sở
Thần An, bế cậu rời khỏi homestay.
Sở Thần An hoảng sợ, tay khẽ vịn bả vai
anh: "Tôi có thể tự đi."
Lam Húc cúi đầu: "Nhưng cậu đang
bị thương."
......
Sở Thần An được bế về phòng ngủ, Lam
Húc cẩn thận nhét một cái gối ôm mềm mại vào lòng cậu.
"Nằm sấp xuống đi!" Lam Húc
cầm tăm bông và thuốc, giống như đang chờ cậu. Anh dịu dàng nói: "Tôi sẽ
nhẹ nhàng một chút."
Sở Thần An nói: "Vẫn là để tôi tự
làm thì hơn."
Trong lòng cậu vô cùng kháng cự.
Hình tượng dịu dàng tươi đẹp của Lam
Húc trong lòng cậu đã sụp đổ hơn phân nửa. Thế nên sao cậu có thể dám để Lam
Húc bôi thuốc giúp.
"Vết thương của cậu ở trên lưng,
không dễ bôi đâu." Lam Húc đặt gối ôm của cậu lên giường, ý bảo cậu nằm
sấp: "Vẫn là để tôi giúp cậu."
Sở Thần An từ chối mấy lần vẫn không có
kết quả, đành phải nhăn nhó nằm lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy một góc gối ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.