Ngày hôm sau, Sở Thần An thức sớm.

Cậu dựa vào chiếc gối êm ái nhìn xung quanh căn phòng lớn và cổ điển này.

Hương thơm tràn ngập xung quanh, tấm màn cửa sổ màu trắng lộ ra ánh sáng quái dị, sát vách tường đặt hai cái tủ gỗ lim.

Nhà Lam Hoài cũng rất lớn nhưng phong cách khác với nhà Lam Húc.

Lần trước cậu tới phó bản này thì nơi này còn chưa có homestay, cậu đã ở tạm nhà của Lam Hoài.

Cậu nhớ tới lần đầu tiên cậu và Lam Hoài gặp mặt. Lúc ấy cậu vừa bị đồng đội lãng quên, dựa vào cảm giác phương hướng mới tìm được trại.

Người đầu tiên cậu gặp chính là Lam Hoài.

Khi đó Lam Hoài đứng trong ánh sáng, hắn cũng mặc trang phục màu tím lạnh lẽo, trang sức bạc trước cổ thỉnh thoảng lóe ra ánh bạc.

Sắc mặt Lam Hoài lạnh lùng u ám, đôi mắt chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của đống hành lý đi về phía hắn.

Lam Hoài rất cao, chờ Sở Thần An tới gần thì phát hiện mình chỉ cao đến cổ Lam Hoài.

Khí thế của hắn quá mức lạnh lùng khiến Sở Thần An không dám tiến lên bắt chuyện nhưng nơi này chỉ có Lam Hoài. Thế nên Sở Thần An hạ quyết tâm, tiến lên vài bước.

Hai gò má của cậu hơi giật, nhỏ giọng hỏi Lam Hoài: "Xin hỏi... Anh có biết ở đây có chỗ nào để ở lại không?"

"Có." Lam Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Sở Thần An. Cậu giống như một con nai nhỏ yếu ớt lạc đường. Hắn lạnh nhạt nói: "Đi theo tôi."

Sau đó, Sở Thần An theo Lam Hoài vào nhà hắn.

Lúc đầu, họ không làm phiền nhau, chung sống hòa hợp.

Thân phận lúc ấy của Sở Thần An là nhiếp ảnh gia tự do. Mỗi ngày cậu đều đứng trước ban công nhà cao tầng của Lam Hoài chụp vài bức ảnh hoàng hôn.

Lam Hoài ngồi ở hành lang dài cách đó không xa, đọc một quyển sách cổ được khắc bằng tre. Sở Thần An cảm nhận được hắn cao thượng và thiêng liêng. Ánh sáng dịu dàng phác họa khuôn mặt như dao gọt của hắn, giống như một bức tranh.

Sở Thần An không khỏi ngẩn người, cậu cầm máy ảnh xoay người chụp Lam Hoài.

"Tách" một tiếng khiến Lam Hoài nghiêng đầu, hắn buông sách xuống liếc về phía Sở Thần An.

Trên mặt Sở Thần An mang theo vài phần lúng túng khi bị bắt gặp. Khuôn mặt cậu ửng đỏ, cười gượng: "Thật ngại quá. Tôi… Tôi chỉ nghĩ rằng anh trông rất đẹp nên tôi mới chụp ảnh."

Sở Thần An đứng ở phía trước ánh sáng, sau lưng cậu là ánh sáng vàng nhạt mông lung làm nổi bật làn da trắng sáng, tăng thêm một chút vẻ đẹp mơ hồ.

Đôi mắt của cậu rất đẹp khiến Lam Hoài nhìn thêm vài giây.

Trong mấy giây này, dường như thời gian đứng yên.

Lam Hoài ôn hòa cười rộ lên, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng thiêng liêng vừa rồi.

"Không sao, cậu có thể chụp tùy ý."

Sở Thần An nhìn đến hơi sững sờ. Cậu tới đây ở nhờ mấy ngày nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Lam Hoài cười.

Trong lúc hoảng hốt, cậu cảm thấy Lam Hoài cười rộ lên, giống như biến thành người hoàn toàn khác.

Hoặc không phải là cùng một người.

......

Sở Thần An cũng không có để loại ảo giác kỳ quái này ở trong lòng.

Sau đó, cậu và Lam Hoài không còn xa cách như lúc đầu nữa.

Mỗi ngày Lam Hoài đều tới tìm cậu, còn mang cho cậu một bó hoa đỏ thẫm.

Những bó hoa đó rất đẹp và thơm.

Mỗi lần Sở Thần An ngửi thấy mùi hoa thì rất dễ ngủ, hơn nữa còn là một đêm không nằm mơ.

Một ngày nọ, cậu vô tình hắt nước lên bó hoa.

Hương thơm hỗ trợ giấc ngủ rõ ràng là yếu hơn nhưng điều đó không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.

Cậu nhắm mắt lại, rất nhanh đã mơ màng thiếp đi.

Xung quanh phòng rất yên tĩnh, khóa cửa mở ra vang lên một tiếng nhỏ khiến Sở Thần An thức giấc.

Cậu nheo mắt, hơi tủi thân cau mày, định ngủ tiếp thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân từ cửa, kèm theo là tiếng chuông bạc thanh thúy.

Sở Thần An nửa tỉnh nửa mê, nằm im không dám nhúc nhích.

Có người đi đến mép giường của Sở Thần An, ngón tay thon dài mạnh mẽ vuốt ve hai má và môi của cậu.

"Bạn đời của các vu cổ sư tiền nhiệm đều là định mệnh, tôi cũng không ngoại lệ." Là giọng nói lãnh đạm của Lam Hoài.

"Tôi có thể xác định người kia là ai."

Giống như là hắn đang lẩm bẩm, dùng mu bàn tay cọ nhẹ vào mặt Sở Thần An.

Cơn buồn ngủ của Sở Thần An giảm hơn phân nửa, cậu đã tỉnh táo không ít, cố gắng nhắm chặt mắt lại.

Đột nhiên Lam Hoài lại dịu dàng cười khẽ: "Trông em ấy rất hấp dẫn, tôi cũng rất thích."

"Vậy phải coi trọng nha, nghìn vạn lần đừng để tên nhóc này chạy mất."

Lam Hoài lãnh đạm thần thánh, giờ phút này đang cúi người liếm hôn vành tai Sở Thần An.

Hồi lâu sau lại chưa thỏa mãn hôn lên má Sở Thần An.

Hắn lạnh nhạt nói: "Đương nhiên tôi biết."

Trong lòng Sở Thần An sợ hãi. Chờ Lam Hoài đi hồi lâu cậu mới chậm rãi mở mắt ra, thở hổn hển.

Cậu quá mức kinh ngạc, sắc mặt ửng hồng, vội vàng giơ tay cọ vành tai vừa bị liếm thật lâu.

Vu cổ sư thần thánh ngày thường, thật ra… Là một tên biến thái!

......

Sở Thần An thu hồi suy nghĩ, cậu ngồi dậy mang giày, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn một cái.

Huyên¹ gỗ lim vẫn còn nguyên vẹn treo ở đầu giường của cậu, tua rua mã não còn nhẹ nhàng lắc lư.

Huyên¹ (): là một loại sáo hình cầu, có nguồn gốc từ Trung Quốc.

Bất kể cậu ném ở đâu thì huyên này đều sẽ bám theo cậu như âm hồn bất tán.

Sở Thần An vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa rồi mở cửa phòng.

Lam Húc đứng ở cửa phòng cậu, nở nụ cười: "Chào buổi sáng! Tôi đang muốn tới gọi cậu."

Sở Thần An hơi sửng sốt nói: "Chào buổi sáng!"

"Chúng ta đi ăn sáng đi." Lam Húc nói.

"Được." Sở Thần An đóng cửa lại, cùng anh đi xuống dưới lầu.

Lam Húc hỏi: "Ở phòng kia có quen không?"

Sở Thần An đỡ tay vịn: "Ừm, quen rồi."

"Vậy là tốt rồi." Lam Húc vui vẻ nói: "Căn phòng kia phong thủy không tệ, nói không chừng còn có thể trừ tà."

Ánh mắt Sở Thần An ướt át, nhỏ giọng nói: "Vậy sao…"

Chẳng lẽ tối hôm qua Lam Hoài không tới tìm cậu là vì căn phòng này?

Họ đi tới lầu một, Lam Húc múc cho cậu một chén cháo: "Hôm nay cậu có sắp xếp gì chưa?"

Sở Thần An suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi định tìm Hà Tuyết Sinh cùng vẽ tranh."

"Thật hâm mộ." Lam Húc cười ngọt ngào: "Nếu tôi biết vẽ thì tốt rồi, còn có thể cùng cậu."

Trong lời nói của Lam Húc mang theo chút ý tứ khác, điều này làm cho Sở Thần An không dám tiếp lời.

Sở Thần An cúi đầu cười gượng, cầm một miếng điểm tâm màu trắng, tự mình ăn.

Lông mi mảnh khảnh của cậu khẽ lay động, động tác ăn uống rất đẹp mắt.

Lam Húc cũng không ăn bao nhiêu, chỉ mỉm cười nhìn cậu.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Sở Thần An buông chén xuống.

Cậ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play