"A." Sở Thần An nhắm chặt hai mắt, ý thức của cậu trở nên mơ hồ.

Lam Húc hôn cậu, đòi hỏi nước bọt trong miệng cậu. Đầu lưỡi tỉ mỉ đảo qua hàm răng của cậu, phát ra tiếng chậc chậc.

Hai gò má Sở Thần An ửng hồng, cậu không còn sức để đẩy người trước mặt ra.

Cậu bị hôn rất lâu, từ cánh môi cho đến cổ.

Cậu cảm giác xung quanh lạnh như băng dần dần nóng lên, hương thơm trên người Lam Húc giống như dây thừng bắt lấy trái tim cậu.

Lam Húc buông cậu ra: "An An, anh giải độc cho em."

Giọng nói Lam Húc vừa dứt, Sở Thần An lại cảm giác trong miệng tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng.

Đó là Lam Húc dùng miệng đút cho cậu.

Sở Thần An bị hôn hồi lâu, cậu đã hoàn toàn mất nhận thức về không gian và thời gian.

Lam Húc thân mật ôm lấy cậu: "An An, em là của anh trai, đương nhiên cũng là của anh. Lần đầu tiên anh nhìn thấy ảnh của em thì anh đã thích em."

"Anh trai và em cử hành hôn lễ rồi nhỉ?"

Ngón tay Lam Húc cọ cọ hai má cậu, hừ lạnh một tiếng: "Nhưng chúng ta còn chưa cử hành hôn lễ."

"Tất cả đều tại em, An An." Lam Húc hôn lên mặt cậu: "Sao lại về trễ như vậy? Anh đã chờ em rất lâu… Vợ của anh."

Sở Thần An mê man, giãy giụa theo bản năng.

Lam Húc ôm chặt cậu, dịu dàng nói: "Ngoan, để anh hôn thêm một lát nữa."

......

Lúc Sở Thần An tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm sấp trên lưng Lam Húc, một tay nắm chặt sợi châu trên trang sức bạc của anh.

Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh. Họ đã rời khỏi rừng rậm và đang đi đến một đồng cỏ rộng lớn: "Tôi bị sao vậy, đây là… Đây là đâu?"

Lam Húc nói: "Thần An, vừa rồi cậu trúng độc. Tôi đã dùng thảo dược giải độc cho cậu. Nơi này là đường đến bí cảnh, chúng ta sắp tới rồi."

Sở Thần An "ồ" một tiếng, khiếp sợ buông sợi châu trong tay ra.

Cậu nhớ lại giấc mơ mơ hồ vừa rồi thì hai má chợt đỏ lên.

Tại sao lại mơ thấy giấc mơ đó?

Hẳn là hoa độc kia cũng có tác dụng gây ảo giác nhỉ?

Cậu rũ mắt, đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Hà Tuyết Sinh đâu?"

"Độc của cậu ta tương đối nghiêm trọng." Lam Húc nói: "Tôi bảo cậu ta ở trong rừng nghỉ ngơi trước, lát nữa tìm được người rồi lại đến tìm cậu ta."

Lam Húc cảm nhận được Sở Thần An cẩn thận đặt tay lên lưng mình, anh mới thoải mái nói: "Tôi thả Mê Phệ Hương rồi, sẽ không có dã thú đến. Yên tâm!"

Sở Thần An nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Cậu bị Lam Húc cõng một đoạn đường m�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play