Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 88: Người Tình Săn Mồi (Thái Lát Công) (5)


9 tháng

trướctiếp

Tim Sở Thần An đập thình thịch.

Là giọng nói của Lam Hoài.

Cậu thận trọng thở một hơi và cảm thấy rằng các tế bào trong cơ thể cũng đang lo lắng.

Nụ hôn lạnh lẽo này kéo dài rất lâu, một đôi tay khác của người nọ ôm vai cậu.

Cậu không dám nhúc nhích dù một chút, chỉ mong loại cảm giác này nhanh chóng biến mất.

Tuy nhiên, Lam Hoài vẫn hôn cậu như cũ. Từ trán đến cằm lạnh lẽo như muốn xuyên vào da thịt cậu.

"Vì sao lâu như vậy An An mới về nhà?" Giọng nói lạnh lẽo của Lam Hoài truyền vào tai Sở Thần An, ngón tay hắn vuốt ve lông mày cậu.

Lông mi Sở Thần An khẽ run, cậu không dám trả lời câu chất vấn cực kỳ áp bách của Lam Hoài.

Gió đêm mát mẻ, còn quanh quẩn tiếng huyên1 du dương làm cho không khí càng trở nên quái dị.

Huyên1 (): là một loại sáo hình cầu, có nguồn gốc từ Trung Quốc.

Sở Thần An nhắm chặt hai mắt, xung quanh tối đen nên cậu chỉ có thể cảm nhận được Lam Hoài đang chậm rãi vuốt ve mình.

Khóe môi bị cắn còn hơi đau nhói thì cậu lại cảm nhận được Lam Hoài đang hôn cổ cậu.

Đột nhiên, có một cơn đau khác từ cổ truyền đến.

Lam Hoài khẽ cắn cổ cậu, cọ xát bên tai Sở Thần An: "Anh không thích An An trốn tránh anh."

Trong lòng Sở Thần An sợ hãi. Ngay sau đó lại là một trận hôn khác.

Sở Thần An lạnh đến mức run rẩy.

Khi đang bị hôn, cậu dần dần thiếp đi trong hương thơm nồng nàn.

......

Đột nhiên Sở Thần An mở mắt, chống tay ngồi dậy. Đầu cậu đầy mồ hôi.

Cậu liếc nhìn cửa sổ, bầu trời bên ngoài cửa sổ trúc vừa sáng. Không khí mát mẻ và trong lành, thỉnh thoảng trong rừng còn truyền đến tiếng chim hót líu lo.

Ánh mắt cậu ngơ ngác nhìn sàn nhà vài giây, đôi mắt hoa đào trong veo mở to, túm cổ áo cúi đầu nhìn.

Đầy vết đỏ, hai vết ở giữa là tồi tệ nhất.

Lúc này Sở Thần An mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tối hôm qua thật sự là Lam Hoài!

Cậu hốt hoảng đứng dậy để xem kiếm gỗ đào dưới gầm giường.

Kiếm gỗ cực kỳ tuyệt vời giờ đã thành một đống phế tích màu xám đen. Dường như cậu cảm nhận được sự tức giận của Lam Hoài.

Huyên gỗ lim bị cậu đặt ở ngoài hành lang lúc này đang treo ở đầu giường cậu. Tua rua mã não kia thỉnh thoảng lay theo gió, phát ra âm thanh thanh thúy.

Sở Thần An đang ngạc nhiên nhìn huyên gỗ thì ngoài cửa chợt truyền đến mấy tiếng gõ cửa.

Sở Thần An sợ tới mức run lên, cậu lấy lại tinh thần đi ra mở cửa.

Hà Tuyết Sinh đứng ở ngoài cửa, quầng thâm hai mắt nghiêm trọng, sắc mắt của cậu ấy tái nhợt: "Thần An, hai ngày rồi mà nhóm lão Lương không có tin tức. Nếu không chúng ta lên núi tìm họ đi?"

Sở Thần An từng nghe Hà Tuyết Sinh nói lão Lương là anh rể của cậu ấy. Lần này tới đây du lịch là do cậu ấy năn nỉ lão Lương đưa cậu ấy đi cùng.

Lên núi hai ngày mà không liên lạc được, điều này khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta lo lắng.

"Được, tôi đi thu dọn một chút." Sở Thần An giơ tay che vết đỏ ở cổ mình.

"Ừm." Hà Tuyết Sinh đi theo Sở Thần An vào phòng. Cậu ấy ngồi xuống một cái ghế mây, ngửa đầu ngửi ngửi: "Thần An, cậu thơm thật đấy. Hơi giống mùi tôi ngửi thấy ở cánh đồng hoa l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp