Cậu dựa vai vào người phía sau, bên tai
lơ đãng truyền đến tiếng cười khinh thường.
Trong lúc hốt hoảng, cậu thấy rõ mặt
người phía sau.
Giống hệt Lam Hoài.
Con ngươi màu xanh biếc thâm sâu mà
quyến rũ, mùi hương mê hoặc thần kinh và suy nghĩ của cậu.
"Anh." Người phía sau cắn nhẹ
vành tai Sở Thần An: "Đến lượt em hôn."
Sở Thần An cảm giác sau lưng trở nên
lạnh lẽo, người phía sau đi tới trước mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cậu.
Cậu không thể lùi bước và bị hôn rất
lâu.
......
Chờ Sở Thần An mở mắt tỉnh lại thì đã
trở về homestay. Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối tăm, xen lẫn gió đêm mát mẻ.
Cậu nhìn trần nhà sửng sốt vài giây mới
chậm rãi ngồi dậy.
Vừa rồi... Đó có phải là mơ không?
Tại sao cậu lại mơ như vậy? Mà lại còn
là hai người?
Hai má Sở Thần An đỏ lên, cậu xoa xoa
gáy, vẫn còn hơi hoảng hốt.
Lam Húc bưng bữa tối đi tới phòng Sở
Thần An, anh đã thay một lớp vải lót màu tím nhạt: "Thức rồi sao? Tôi mang
thức ăn ở dưới lầu lên cho cậu, đến ăn tối đi!"
Sở Thần An "ừm" một tiếng rồi
đi tới trước ghế trúc ngồi xuống, cậu nhận lấy cháo Lam Húc đưa cho, nhẹ giọng
nói cảm ơn.
Sở Thần An ăn một ngụm cháo nhỏ, hỏi:
"Tôi... Làm sao tôi quay lại được?"
"Ở trong sơn cốc¹ tôi vừa bôi
thuốc cho cậu xong thì cậu ngủ thiếp đi." Lam Húc chống cằm: "Sau đó
là tôi bế cậu về."
Sơn cốc¹: Nơi hiểm trở. Động tác của Sở Thần An dừng lại, đáy
mắt thoáng hiện lên vài phần chần chờ.
Lam Húc cong môi: "Sau đó Hà Tuyết
Sinh tới tìm chúng ta, chúng ta về chung với cậu ta."
Lúc này Sở Thần An mới bớt lo lắng. Có
lẽ là do mùi hương đó có tác dụng gây ảo giác.
Sở Thần An an ủi mình theo thói quen
xong thì bắt đầu ăn no một bữa.
Sau khi ăn xong, Hà Tuyết Sinh cũng đến
thăm cậu.
"Thần An, vết thương của cậu còn
đau không?" Hà Tuyết Sinh vừa gội đầu xong, tóc còn ướt nhẹp ngồi xuống
bên cạnh Lam Húc.
Sở Thần An: "Tốt hơn nhiều
rồi."
Hà Tuyết Sinh lau tóc, vết thương ở cổ
cậu ấy đã phiếm màu đen thẫm.
"Vậy là tốt rồi." Hà Tuyết
Sinh lấy một miếng điểm tâm trên bàn gặm rồi nói: "Buổi sáng lúc tôi lấy
cọ trở lại thì không thấy hai người đâu, tìm rất lâu cũng không thấy. Sau đó
lại trở về homestay tìm một chuyến, trên đường không cẩn thận hụt chân rơi vào một
cái mương, thối ơi là thối. Tôi trở về tắm ba lần nhưng cảm giác bây giờ trên
người vẫn còn mùi phân chó. Lúc sau tôi nhìn thấy Lam Húc ở đường núi bên kia
cánh đồng hoa..."
Lam Húc cắt ngang cậu ấy, giọng điệu
bình thản: "Cậu ăn cơm chưa?"
Hà Tuyết Sinh dừng lại trả lời câu hỏi
của Lam Húc: "Vừa mới ăn rồi."
Sở Thần An chuyên tâm ăn cháo nhưng vẫn
luôn liếc mắt nhìn vết thương màu đen thẫm của Hà Tuyết Sinh. Trông còn nghiêm
trọng hơn cả buổi sáng…
Hà Tuyết Sinh không để ý lắm, cậu ấy
gãi gãi cổ mình, nói: "Vừa nãy tôi thấy dưới lầu tụ tập rất nhiều người.
Hình như là muốn làm nghi thức gì đó trông rất náo nhiệt. Chúng ta cũng đi xem
đi!"
Lam Húc liếc nhìn hạt cơm dính trên môi
Sở Thần An, nói: "Đó là nghi thức hôn lễ."
Sở Thần An chuyên tâm ăn cũng không cảm
thấy hứng thú gì, cậu gắp một miếng thịt mềm, nhai chậm rãi.
Lam Húc giơ tay lên, lau hạt cơm bên
môi Sở Thần An. Ngón tay anh lơ đãng vuốt ve cánh môi Sở Thần An, động tác chậm
chạp.
Con ngươi Sở Thần An hơi mở to, nhìn về
phía Lam Húc.
Lam Húc cười, nhẹ nhàng giải thích:
"Cơm."
Không biết vì sao cậu luôn cảm thấy � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.