Lòng bàn tay Sở Thần An đổ mồ hôi, cậu
đang lo lắng cho Hà Tuyết Sinh.
Cậu nghĩ lại lần trước khi mình đến phó
bản này với tư cách là Trần An thì Lam Húc cũng chưa từng gặp cậu chứ đừng nói
là quen thuộc với cậu nên không thể dễ dàng nhận ra cậu như vậy.
Vì vậy cậu nghĩ cái gọi là minh hôn chỉ
là một hình thức.
Lam Húc thắp ba nén hương lên bàn thờ
rồi dùng khăn gấm thêu hoa văn đặc biệt lau sạch vết nước dính trên di ảnh của
Trần An.
Sau đó anh lại nhẹ nhàng vuốt ve di
ảnh, trong ánh mắt đầy vẻ si mê.
Cậu chờ Lam Húc chậm rãi bày đồ cúng,
từng tiếng chuông bạc thanh thúy vang vọng trong lòng Sở Thần An.
"Chúng ta đi thôi." Lam Húc
rửa tay, hai tay anh thon dài trắng nõn.
Sở Thần An như trút được gánh nặng:
"Được."
"Vừa rồi cậu nói bạn cậu bị lạc ở
đâu?" Lam Húc đi bên đến cạnh cậu.
Thân hình anh cao lớn hơn cậu nhiều.
Lúc Sở Thần An đi cạnh Lam Húc chỉ cao đến cổ anh.
"Ở cánh đồng hoa bên kia sườn
núi." Sở Thần An vừa đi vừa nói nhưng lại sợ không đủ rõ ràng nên nghiêm
túc bổ sung: "Hoa ở nơi đó rất nhiều màu sắc… Màu đỏ là đa số."
Lam Húc mỉm cười gật đầu: "Vậy
chúng ta đi tìm."
"Được."
Lam Húc là người lớn lên ở đây nên hẳn
là quen thuộc với nơi đó.
Sở Thần An nghĩ.
Cậu đi theo con đường nhỏ, thỉnh thoảng
trong rừng truyền đến mấy đợt tiếng chim hót.
Sở Thần An lén hái một đóa hoa nhỏ ở
ven đường rồi lại liếc mắt nhìn lớp vải lót màu vàng tím trên người Lam Húc.
Không thể không nói, Lam Húc mặc bộ
trang phục này vô cùng đẹp mắt.
Tính cách của Lam Húc hướng ngoại,
giọng nói còn dễ nghe hơn chuông bạc của anh.
Lam Húc nhìn thấy đóa hoa nhỏ trong tay
Sở Thần An thì ý cười càng đậm hơn: "Thần An, cậu vẫn là sinh viên đại học
sao?"
Lần đầu Sở Thần An nghe Lam Húc gọi tên
mình, cậu ngẩng đầu trả lời: "Đúng vậy, ngay tại thành phố D lớn."
Lam Húc gật đầu: "Là chuyên ngành
nào?"
Sở Thần An giống như là sinh viên được
điểm danh trả lời, cậu nói: "Chuyên ngành mỹ thuật."
"Vậy hẳn là tranh cậu vẽ rất
đẹp." Lam Húc nhìn đôi mắt hoa đào lấp lánh của cậu, xoa xoa đầu ngón tay:
"Ở nơi này của chúng tôi có rất nhiều phong cảnh không tệ nhưng đường hơi
khó đi một chút. Nếu cậu muốn đi vẽ vật thực thì tôi có thể dẫn đường giúp
cậu."
Sở Thần An sao dám chủ động nhờ Lam Húc
dẫn cậu đi. Cậu chỉ có thể đồng ý bằng miệng: "Được, cảm ơn!"
......
Rất nhanh, Lam Húc đã đưa cậu trở lại
cánh đồng hoa kia.
"Bạn học của cậu biến mất ở đây
sao?" Lam Húc đứng giữa cánh đồng hoa, nhìn về phía xa.
"Vâng." Sở Thần An tìm thấy
giá vẽ của mình, cậu nói thêm: "Cậu ấy đi vào cánh đồng hoa, sau đó thì
không thấy nữa."
Cậu đi vào tìm rất lâu nhưng cũng không
tìm thấy.
Hương thơm của cánh đồng hoa nhiếp nhân
tâm phách1. Sở Thần An ngửi đến mơ mơ màng màng, mí mắt muốn sụp
xuống, nhẹ nhàng hắt hơi một cái.
Nhiếp nhân tâm phách1 (摄人心魄): Miêu tả những thứ đẹp đẽ khiến đánh mất chính mình,
đến nỗi dường như tâm hồn bị lấy đi. "Đừng lo, có thể cậu ta đang ngủ
bên trong." Lam Húc nói.
Sở Thần An giương mắt nhìn anh, giọng
điệu kh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.