Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 79: Người Thầm Mến Bệnh Hoạn (19)


10 tháng

trướctiếp

Sở Thần An lảo đảo lui về phía sau, cậu thấy cửa từ từ bị đẩy ra, đôi mắt ưng thâm sâu nhìn Sở Thần An.

Hắn bước vào và đóng cửa phía sau mình.

"Có chuyện gì vậy? Em đang sợ hãi?" Bùi Diễn từng bước đi về phía Sở Thần An, hỏi: "Lúc bảo bối bỏ lại anh lén chạy đến chỗ này sao không sợ?"

Giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh của Bùi Diễn khiến Sở Thần An không khỏi run rẩy. Cậu sợ tới mức mắt ngấn nước, không dám nhìn vào mắt của Bùi Diễn.

"Tôi... Tôi..." Sở Thần An nhìn trái phải phía sau, cậu đã không thể lui được nữa.

Bùi Diễn cách cậu nửa thước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu chằm chằm. Đột nhiên hắn tiến lên bế Sở Thần An, đặt cậu lên cửa tủ quần áo bên cạnh.

Trong nháy mắt Sở Thần An cảm thấy sợ hãi, cánh môi cậu run rẩy, bị Bùi Diễn giam cầm chặt chẽ. Cậu nhìn ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ của Bùi Diễn thì vô cùng sợ hãi.

Hốc mắt cậu đỏ lên, chủ động nhận sai: "Chồng, tôi sai rồi. Tôi không nên giấu anh, không nên chạy trốn tới đây, lần sau tôi sẽ không… Hu hu... Tôi thật sự không dám nữa."

Chỉ cần là lúc Bùi Diễn tức giận, Sở Thần An đều sẽ chủ động cầu xin tha thứ. Cuối cùng Bùi Diễn cũng sẽ mềm lòng buông tha cho cậu.

Chiêu này cậu đã dùng qua nhiều lần. Trừ buổi tối thì những lúc khác luôn có hiệu quả.

Nhưng hôm nay có vẻ khác.

"Mấy ngày trước bảo bối đã thấy chồng đến trường phải không? Sao hôm trước em không đến gặp anh?" Bùi Diễn dùng ngón tay xoa nắn đôi môi ướt át của Sở Thần, ánh mắt hắn u ám: "Không nhận ra anh sao? Hay em không muốn nhận ra anh chút nào? Em muốn trốn tránh anh và để anh tiếp tục nghĩ rằng em đã chết phải không?"

Sở Thần An ngẩn ra, ánh mắt cậu run lên. Lần này Bùi Diễn thật sự rất tức giận.

Sở Thần An vội vàng lắc đầu, cánh môi bị ngón tay Bùi Diễn vuốt ve. Cậu bối rối tìm lý do biện giải: "Không phải, chỉ là tôi... Tôi chỉ sợ anh sẽ tức giận nên không dám nói với anh… Tôi thật sự không có nghĩ như vậy."

Cậu cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt để trông đáng thương một chút. Dáng vẻ đau khổ như có lời khó nói khiến người ta nhìn mà thương xót.

Nếu như là trước kia, Bùi Diễn chắc chắn sẽ ôm người vào trong ngực dịu dàng nhỏ giọng dỗ dành nhưng lần này Bùi Diễn không làm vậy.

Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thần An. Ánh mắt long lanh, bờ môi đỏ mọng, cái cổ trắng ngần…

Hắn cúi người cắn nhẹ lên môi Sở Thần An, ánh mắt âm thầm nhìn lướt qua cậu: "Bảo bối, đây là dáng vẻ ban đầu của em nhỉ? Thật đẹp."

Không phải suy đoán. Mà là bình tĩnh nhận định. Trực giác Bùi Diễn nói cho hắn biết, khuôn mặt này chính là dáng vẻ vốn có của An An.

Lúc cậu là Trần An, Bùi Diễn luôn cảm nhận trên người cậu có cảm giác hư vô khó hiểu, giống như một giây sau cậu sẽ như mộng đẹp biến thành bong bóng.

Mà bây giờ, Bùi Diễn mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của cậu.

Bùi Diễn giơ tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cậu, đáy mắt nổi lên một tia hưng phấn.

Đó là sự thật.

Sở Thần An không dám lên tiếng. Cậu giương mắt thì thấy Bùi Diễn đang si mê đến mức vẻ mặt dần dần điên cuồng thì rùng mình một cái.

Bùi Diễn cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn, cạy mở hàm răng của cậu đòi hỏi nước bọt ngọt ngào.

"A."

Sở Thần An bị Bùi Diễn hôn đến mức tối trời tối đất, cậu chỉ có thể bám vào vai Bùi Diễn.

Đột nhiên, Bùi Diễn tạm dừng nụ hôn này, không rõ cảm xúc nơi đáy mắt của hắn.

"Bảo bối, em còn nhớ không? Lần đầu tiên của chúng ta chính là ở trong phòng ký túc xá." Bùi Diễn hôn lên mặt cậu, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu: "Chúng ta thử lại lần nữa, được không?"

Sở Thần An nhìn hốc mắt đen nhánh của Bùi Diễn thì nhẹ nhàng run rẩy.

......

Từ trưa đến chiều.

Sở Thần An ngủ lúc bốn giờ chiều.

Bùi Diễn cho cậu uống nước và ăn cháo ấm, vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Sở Thần An tỉnh dậy là lúc hơn bảy giờ tối, cậu vừa mở mắt ra đã thấy Bùi Diễn nằm bên cạnh mình. Tay Bùi Diễn chống đầu, giống như vẫn luôn chú ý tới cậu.

Mặt cậu cọ cọ gối đầu, toàn thân đau nhức không còn sức lực, cậu liếc trộm Bùi Diễn một cái.

Cậu cảm giác Bùi Diễn vẫn chưa hết tức giận..

Ngón tay Sở Thần An siết chặt chăn, giường trong phòng ký túc xá rộng một mét bốn nên nằm hai người vẫn rộng rãi.

Bùi Diễn giơ tay vuốt ve lông mày Sở Thần An: "Muốn về nhà sao?"

Hắn rất muốn mang Sở Thần An về nhà, nhốt vào trong lồng giam giấu đi.

Sở Thần An liên tục lắc đầu. Giọng nói của cậu khàn khàn, nhỏ giọng thương lượng với Bùi Diễn: "Có thể vài ngày nữa hẳn về nhà không? Tôi... Tôi muốn ở lại thêm vài ngày nữa."

Nhiệm vụ thứ hai của cậu vẫn chưa hoàn thành.

"Đương nhiên có thể." Bùi Diễn hôn Sở Thần An: "Nhưng mà mấy ngày này bảo bối phải ở cùng với anh."

Sở Thần An ngoan ngoãn đồng ý: "Được."

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cho rằng việc này cứ như vậy qua qua.

Bùi Diễn vẫn ôm cậu, họ cùng nhau nằm đến mười giờ. Thỉnh thoảng sẽ nói một số chuyện, thỉnh thoảng dựa vào nhau, cảm nhận sự ấm áp của nhau.

Đột nhiên, Bùi Diễn bế cậu đi xuống bậc thang hình thang ở cuối giường.

Sở Thần An ôm chặt Bùi Diễn, hoảng hốt hỏi: "Làm gì vậy?"

"Đã đến lúc tắm rửa rồi." Bùi Diễn trầm thấp nói rồi tiện tay cầm một cái áo choàng tắm.

"Chồng, tôi thật sự không thể làm được nữa."

Sở Thần An hơi kháng cự nhưng cũng không có kết quả gì.

Cậu biết điều đó.

Cậu sẽ chết.

......

Đinh! Phát sóng trực tiếp tự động bật.

[Fuck, vừa đến đã có màn hình đen?]

[Đây là tiếng gì vậy?]

[Cái gì? Vợ tôi đang khó

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp