Sở Thần An lảo đảo lui về phía sau, cậu thấy cửa từ từ bị
đẩy ra, đôi mắt ưng thâm sâu nhìn Sở Thần An.
Hắn bước vào và đóng cửa phía sau mình.
"Có chuyện gì vậy? Em đang sợ hãi?" Bùi Diễn
từng bước đi về phía Sở Thần An, hỏi: "Lúc bảo bối bỏ lại anh lén chạy đến
chỗ này sao không sợ?"
Giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh của Bùi Diễn khiến Sở Thần
An không khỏi run rẩy. Cậu sợ tới mức mắt ngấn nước, không dám nhìn vào mắt của
Bùi Diễn.
"Tôi... Tôi..." Sở Thần An nhìn trái phải phía
sau, cậu đã không thể lui được nữa.
Bùi Diễn cách cậu nửa thước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu
chằm chằm. Đột nhiên hắn tiến lên bế Sở Thần An, đặt cậu lên cửa tủ quần áo bên
cạnh.
Trong nháy mắt Sở Thần An cảm thấy sợ hãi, cánh môi cậu
run rẩy, bị Bùi Diễn giam cầm chặt chẽ. Cậu nhìn ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ
của Bùi Diễn thì vô cùng sợ hãi.
Hốc mắt cậu đỏ lên, chủ động nhận sai: "Chồng, tôi
sai rồi. Tôi không nên giấu anh, không nên chạy trốn tới đây, lần sau tôi sẽ
không… Hu hu... Tôi thật sự không dám nữa."
Chỉ cần là lúc Bùi Diễn tức giận, Sở Thần An đều sẽ chủ
động cầu xin tha thứ. Cuối cùng Bùi Diễn cũng sẽ mềm lòng buông tha cho cậu.
Chiêu này cậu đã dùng qua nhiều lần. Trừ buổi tối thì
những lúc khác luôn có hiệu quả.
Nhưng hôm nay có vẻ khác.
"Mấy ngày trước bảo bối đã thấy chồng đến trường
phải không? Sao hôm trước em không đến gặp anh?" Bùi Diễn dùng ngón tay
xoa nắn đôi môi ướt át của Sở Thần, ánh mắt hắn u ám: "Không nhận ra anh
sao? Hay em không muốn nhận ra anh chút nào? Em muốn trốn tránh anh và để anh
tiếp tục nghĩ rằng em đã chết phải không?"
Sở Thần An ngẩn ra, ánh mắt cậu run lên. Lần này Bùi Diễn
thật sự rất tức giận.
Sở Thần An vội vàng lắc đầu, cánh môi bị ngón tay Bùi
Diễn vuốt ve. Cậu bối rối tìm lý do biện giải: "Không phải, chỉ là tôi...
Tôi chỉ sợ anh sẽ tức giận nên không dám nói với anh… Tôi thật sự không có nghĩ
như vậy."
Cậu cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt để trông đáng thương
một chút. Dáng vẻ đau khổ như có lời khó nói khiến người ta nhìn mà thương xót.
Nếu như là trước kia, Bùi Diễn chắc chắn sẽ ôm người vào
trong ngực dịu dàng nhỏ giọng dỗ dành nhưng lần này Bùi Diễn không làm vậy.
Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thần An.
Ánh mắt long lanh, bờ môi đỏ mọng, cái cổ trắng ngần…
Hắn cúi người cắn nhẹ lên môi Sở Thần An, ánh mắt âm thầm
nhìn lướt qua cậu: "Bảo bối, đây là dáng vẻ ban đầu của em nhỉ? Thật
đẹp."
Không phải suy đoán. Mà là bình tĩnh nhận định. Trực giác
Bùi Diễn nói cho hắn biết, khuôn mặt này chính là dáng vẻ vốn có của An An.
Lúc cậu là Trần An, Bùi Diễn luôn cảm nhận trên người cậu
có cảm giác hư vô khó hiể ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.