Sở Thần An ngã xuống giường lớn mềm mại, cậu cảm giác xung quanh đều là hơi nóng hầm hập.

Cậu không còn sức để phản kháng nữa.

Hai gò má cậu nhuộm màu của hoàng hôn, hơi thở không ổn định, nức nở từng tiếng đáng thương nhưng ngọt ngào.

Bùi Diễn còn chưa hết giận.

Cậu mím môi suy nghĩ.

............

Gần bảy giờ đêm.

Sở Thần An chống giường ngồi dậy. Cậu lén liếc trộm người đàn ông đang múc cháo cho cậu cách đó không xa.

Cậu trợn tròn mắt.

Nói là sẽ nhanh thôi vậy mà trời tối còn chưa kết thúc.

"Kẻ nói dối." Cậu phẫn nộ nghĩ.

Trước khi Bùi Diễn nhìn về phía này, cậu đã vội vàng thu hồi ánh mắt, xoa xoa thắt lưng, bủn rủn đi tới trước cửa sổ.

Đối diện tòa nhà y tế là hồ nước. Vào ban đêm, dường như hồ ẩn chứa vô số hạt vàng, lấp lánh trong bóng tối.

Sở Thần An nhìn đến sửng sốt một hồi, cậu đặt tay lên cửa sổ.

Đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn mặt hồ gợn sóng rồi rũ mắt xuống lặng lẽ nhìn. Giống như đang ngẩn người, trông ngoan ngoãn lại yên tĩnh.

Bùi Diễn ôm chặt cậu từ phía sau, cằm hắn tựa vào cổ cậu. Như sợ cậu giống ánh sao trên hồ nước sẽ biến mất, trở thành ảo ảnh.

Bùi Diễn nhẹ giọng hỏi: "Đang nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn hồ kìa." Ánh mắt Sở Thần An sững sờ: "Nơi đó thật đẹp."

Đó là một trong số ít cảnh đẹp ở ngôi trường tối tăm như địa ngục.

"Ừm, rất đẹp." Bùi Diễn nắm lấy một tay của cậu, nhẹ nhàng chơi đùa: "Trước kia bảo bối rất thích đến đó chơi, anh chụp được rất nhiều ảnh của em ở bên hồ. Ăn xong thì em thích đi đến đó, mỗi lần đi ngang qua đó sẽ hái một chiếc lá, xé nát và rải xuống hồ."

Sở Thần An ngẩng đầu, cậu không thừa nhận: "Không có, rõ ràng tôi chỉ hái vài lần."

Hai cây nhỏ bên hồ trông như bị hói thật ra cũng có một phần công lao của cậu.

Thế nhưng, ngay cả lịch trình hàng ngày của cậu mà tên biến thái này cũng biết.

Bùi Diễn hôn mặt cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Được, không có."

Sở Thần An nhỏ giọng hừ một cái.

Hai tay Bùi Diễn vuốt ve mặt Sở Thần An, động tác dịu dàng càng thêm lưu luyến. Sở Thần An giương mắt nhìn hắn, ánh mắt của cậu và hắn chạm nhau.

Bùi Diễn hôn cánh môi Sở Thần An: "Bảo bối, em sẽ biến mất lần nữa sao?"

Ánh mắt Sở Thần An ngẩn ra. Đột nhiên bầu không khí trở nên im lặng.

Bùi Diễn si mê nhìn cậu. Đây là người mà hắn đã chờ đợi năm năm. Những thất bại liên tiếp đã khiến hắn trở nên thận trọng và thành kính hơn.

"An An, em không thuộc về nơi này."

Bùi Diễn không thể không thừa nhận sự thật này, ánh mắt hắn u ám, bàn tay nâng ót cậu. Hắn nói một cách chân thành và đáng tin: "Nhưng mà, em thuộc về anh."

Ánh mắt Sở Thần An né tránh,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play