"Không cần đâu bác sĩ." Sở Thần An nhìn ánh đèn
chói mắt, nhỏ giọng nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy không đau nữa… Có vẻ như
đã tốt hơn nhiều rồi, không cần điều trị."
Ngón tay Bùi Diễn nâng vạt áo Sở Thần An lên, đặt ống
nghe ở bụng cậu, nói: "Hay là kiểm tra một chút đi, phòng ngừa tai họa
ngầm."
Hốc mắt Sở Thần An ẩm ướt, cậu hoảng hốt như con nai con,
đôi mắt nhìn vào đôi mắt âm u của Bùi Diễn.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Thần An, đặt vào vòng
bó tay bên cạnh bàn trị liệu. Có một vòng đệm xung quanh vòng bó tay nhưng khi
đeo vào rồi thì không thể tháo ra được.
Sở Thần An bối rối thử giãy giụa nhưng cổ tay mảnh khảnh
trắng nõn bị bó chặt không thể nhúc nhích.
Cậu giương mắt nhìn Bùi Diễn thì thấy Bùi Diễn chậm rãi
kéo vạt áo của cậu lên trên. Ngón tay lơ đãng chạm vào cậu.
"Đừng sợ!" Âm thanh trầm thấp của Bùi Diễn
giống như đang trấn an cậu đừng giãy dụa: "Chỉ là kiểm tra tổng quát một
lần, sẽ rất nhanh."
Sở Thần An nắm chặt đệm bên cạnh vòng tay, cậu nhìn vào
đôi mắt sâu thẳm của Bùi Diễn thì lại lạnh run lên.
Động tác của Bùi Diễn rất chậm. Cậu cảm nhận được ống
nghe đang di chuyển trên bụng mình, xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu nín thở.
Bầu không khí dần dần trở nên yên tĩnh mà áp lực, Sở Thần
An chỉ dám dùng khóe mắt liếc nhìn bàn khám bệnh.
Bùi Diễn không thích nói chuyện, cuộc sống của hắn nghiêm
khắc, có vẻ ngoài hoàn mỹ và gia thế. Bất cứ điều gì hắn làm đều có trật tự,
sắp xếp.
Ngoại trừ chuyện thích Sở Thần An, hắn hoang tưởng đến
mức phát bệnh.
Buổi tối hắn sẽ nói rất nhiều, đặc biệt là lúc ôm Sở thần
An. Giọng nói của hắn luôn kề bên tai Sở Thần An, vừa khàn khàn khàn lại vừa
lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy.
Hắn thích hôn vành mắt đỏ hoe của Sở Thần An rồi lại
nhiệt tình hôn đôi môi đỏ của cậu. Hắn say mê từng tiếng khóc ngọt ngào � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.