Sở Thần An yếu ớt giãy dụa, cậu cảm giác mình bị thứ nóng
rực vô hình trói buộc, trên người rất nặng.
Cậu mê mang nheo mắt. Dường như trong ánh sáng mờ ảo, cậu
nhìn thấy một cái bóng đen đang đè cậu, làm cho cậu khó thở.
Cậu muốn nhìn rõ nhưng nhìn mãi vẫn không thấy. Cậu yếu
ớt nhắm mắt lại, chìm sâu vào khung cảnh hỗn loạn mờ ảo xung quanh.
......
Đột nhiên Sở Thần An mở mắt ra, cậu vẫn còn hốt hoảng,
trên trán toát đầy mồ hôi, chậm rãi điều chỉnh hô hấp dồn dập.
Đập vào mắt cậu là trần nhà màu trắng, rèm cửa sổ bị gió
thổi bay, ngoài cửa sổ tối tăm.
Bây giờ là đêm khuya rồi.
Cậu nghiêng đầu, kinh ngạc khi phát hiện Bùi Diễn im lặng
ngồi ở bên giường cậu,. Thế mà cậu lại nắm chặt tay Bùi Diễn.
"Làm sao vậy?" Ánh mắt Bùi Diễn bình tĩnh không
gợn sóng, ngón tay lơ đãng vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của Sở Thần An:
"Hình như cậu gặp ác mộng, vẫn nắm tay tôi mãi."
Sở Thần An sợ tới mức vội vàng rụt tay về, mắt hoa đào
tránh ánh mắt Bùi Diễn: "Xin lỗi!"
Khoảnh khắc cậu rụt tay, ánh mắt Bùi Diễn tối sầm lại.
Hắn tỉ mỉ vuốt ve ngón tay, trầm mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bùi Diễn tới gần Sở Thần An, ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt
nhỏ nhắn, mềm mại, tuấn tú của Sở Thần An.
Ánh mắt của hắn lại dừng trên đôi môi sưng đỏ của cậu,
ngữ điệu nhẹ nhàng trầm thấp: "Mơ thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy?"
Hắn nói xong rồi lại đặt bàn tay lên trán Sở Thần An.
Sở Thần An ngước mắt lên. Cảm nhận được xúc cảm truyền
đến trên trán, lông mi cậu không kiềm chế được khẽ run rẩy, khiếp đảm mà lo
lắng: "Không có gì..."
Bùi Diễn vẫn trầm mặt như trước.
Bầu không khí dần dần thay đổi, Sở Thần An cảm nhận được
tâm trạng lúc này của hắn không tốt.
"Cậu sợ tôi à?" Bàn tay Bùi Diễn còn phủ lên
trán Sở Thần An, nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Sở Thần An run giọng trả lời.
Bùi Diễn thu tay lại, hắn nhìn lướt qua cổ áo lộn xộn của
Sở Thần An và mấy vết đỏ trên cổ: "Không có phát sốt."
Sở Thần An gật đầu, cậu nghiêng người nhìn đồng hồ ở đầu
giường. Thời gian được hiển thị trên đồng hồ là: 11:00.
Sở Thần An hơi sửng sốt, cậu rũ mắt ngây ngốc nhìn chằm
chằm vào đồng hồ. Có một khoảnh khắc không nhớ ra bây giờ là ban đêm hay ban
ngày.
Cậu nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ thì mới nhận ra
rằng bây giờ dĩ nhiên đã là mười một giờ đêm!
Cậu ngủ quá lâu.
Sở Thần An vội vàng ngồi dậy, bối rối mang giày rồi lấy
tay xoa nếp gấp chăn trên giường bệnh: "Bác sĩ, tôi nên về rồi."
Bảng điều khiển hệ thống hiển thị một nhiệm vụ chưa hoàn
thành.
Lúc cậu khom người, hoàn toàn không nhận ra dưới cổ áo
mình đầy vết đỏ ái muội.
"Trễ như vậy rồi, cậu có thể ngủ lại phòng
bệnh." Ánh mắt Bùi Diễn nhìn cậu chăm chú.
Sở Thần An lắc đầu, đứng dậy nhỏ giọng nói: "Không
cần, tôi trở về phòng ký túc xá ngủ, cảm ơn bác sĩ! Tôi nên đi rồi."
Mười ngón tay của Bùi Diễn siết chặt, hắn không nói gì
nữa.
Lúc Sở Thần An bước ra khỏi cửa phòng, đột nhiên Bùi Diễn
lại gọi cậu: "Thần An."
Tim Sở Thần An đập thình thịch, đây là lần đầu tiên Bùi
Diễn gọi tên cậu.
"Hả?"
Cậu vô cùng hoảng hốt, cảm thấy hôm nay Bùi Diễn vô cùng
lạ.
"Cậu đến trường cũng đã mấy ngày rồi." Giọng
nói của Bùi Diễn lãnh đạm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu: "Có nhớ nhà
không?"
Bỗng dưng Sở Thần An siết chặt bàn tay, bàn tay truyền
đế ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.