Sở Thần An nhìn bông hoa khô vỡ vụn trước mắt thì trái
tim lạnh đi một nửa.
Cậu mơ hồ có cảm giác mình sắp xong đời rồi.
Bùi Diễn có nhận ra cậu không?
Cậu liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Bùi Diễn.
Đáy mắt Bùi Diễn không thể hiện rõ cảm xúc. Sở Thần An
chỉ có thể nghe tiếng tim đập lo lắng của mình.
Trong phòng mượn đọc yên tĩnh không tiếng động làm phóng
đại sự lo lắng và bất an trong lòng Sở Thần An.
Đột nhiên, Bùi Diễn giơ tay trước mặt cậu.
Sở Thần An nghiêng đầu nhắm chặt mắt theo bản năng, hàng
lông mi mảnh khảnh đáng thương run rẩy.
Cậu cảm nhận được tay Bùi Diễn đặt trên đầu cậu, ngón tay
chậm rãi vuốt ve mấy sợi tóc của cậu.
Sở Thần An mở mắt ra thì thấy trên đầu ngón tay của Bùi
Diễn có một sợi tóc bạc. Nó giống như trên đầu cậu.
Thì ra Bùi Diễn chỉ là muốn giúp cậu.
Sở Thần An sững sờ, cậu còn chưa bình tĩnh lại thì thấy
Bùi Diễn lại chậm rãi lui về bàn làm việc, ngón tay thon dài mở một quyển sách
bắt đầu đọc.
Sở Thần An dựa vào giá sách thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn
bóng lưng cao lớn của Bùi Diễn đến ngẩn người.
Đại não chậm chạp nhanh chóng làm việc, suy nghĩ và phán
đoán tình huống trước mắt.
Hắn có nhận ra cậu hay không? Có hay không?
"Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều rồi." Bùi Diễn thản
nhiên nói: "Tôi chỉ nhớ người yêu của tôi quá thôi."
Lời Bùi Diễn nói giống như đang giải thích, tạm thời an
ủi sự bất an trong lòng của Sở Thần An.
Cho nên Bùi Diễn cũng chỉ là bởi vì nhớ nhung lại cảm
thấy cậu và Trần An rất giống nhau cho nên mới cười?
Sở Thần An tạm thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhỏ giọng
nói: "Không… Không có việc gì."
Bùi Diễn sửa sang lại mấy quyển sách trong ngăn kéo, hắn
kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Sở Thần An.
Sở Thần An nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn năm phút.
Cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Bùi Diễn nên quay về
phía giá sách, tùy tiện lục lọi lấy mấy quyển sách bắt đầu giả vờ đọc.
Cậu né tránh ánh mắt Bùi Diễn, muốn vòng vào bên trong
giá sách nhưng lại thấy một thi thể thối rữa đang treo trên giá sách cách đó
không ca. Tròng mắt lồi ra, ngực chảy máu đầm đìa. Thậm chí Sở Thần An có thể
nhìn thấy lỗ thủng xuyên thấu.
Nó giống như một ông già ẩn trong bóng tối.
Điều làm cậu sốc nhất là đỉnh đầu của ông già... Trống
rỗng!
Cậu chỉ có thể nhìn thấy hộp sọ trống rỗng bên trong và
máu đen thẫm.
Ông già nhìn chằm chằm vào cậu như thể đang tìm kiếm cậu.
Sở Thần An sợ tới mức vội vàng bước nhanh tới chỗ Bùi
Diễn, ngồi xuống bên cạnh hắn. Cậu siết chặt bàn tay, hoảng sợ nhìn mặt bàn.
Bùi Diễn nhận ra Sở Thần An sợ hãi. Hắn nhìn giá sách
cách đó không xa, vẻ mặt âm lạnh lùng, nhẹ giọng nói một câu: "Hình như
cửa đóng không chặt."
Sở Thần An nghe vậy thì nâng mắt lên, lão quỷ khủng bố
kia đã không thấy đâu.
Cậu nhìn chằm chằm vào kim giây của đồng hồ đang nhích
từng chút về số 12.
【Đinh!】
【Xin chúc mừng
ngài đã vượt qua trò chơi nhỏ!】
【Điểm thưởng:
X200】
Tiếng kêu rên âm ĩ ở ngoài cửa cũng dừng lại.
Sở Thần An thở phào nhẹ nhõm, cậu vội vàng cầm sách giáo
khoa của mình rồi đứng dậy: "Sắp lên lớp rồi, vậy tôi đi trước, bác
sĩ."
Dứt lời, cậu liền chạy trốn rời khỏi nơi rắc rối này.
Bùi Diễn chăm chú nhìn vào bóng lưng của Sở Thần An.
Hắn đứng trước giá sách bên trong, nhìn về phía lạnh lẽo
u ám cất giọng lạnh lùng cảnh cáo: "Im lặng một chút, ông dọa cậu ấy rồi."
......
Trước khi bảo vệ đến, Sở Thần An đã chạy tới lớp học.
Kể từ khi cậu bước vào c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.