Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 72: Người Thầm Mến Bệnh Hoạn (12)


10 tháng

trướctiếp

Sở Thần An ném nhật ký vào chăn, mặt cậu nóng hầm hập. Nếu không phải đã uống thuốc đặc trị thì cậu còn cho rằng mình chưa hạ sốt.

Quyển nhật ký biến thái này có liên quan đến cốt truyện phó bản?

Tinh thần của cậu từ hoảng loạn biến thành căng thẳng.

Mỗi đêm, tòa nhà y tế của trường trung học nam sinh Bắc Uyển đều sẽ cử nhân viên y tế đến ký túc xá học sinh đã đăng ký thông tin điều trị để kiểm tra tình trạng bệnh.

Nhưng Sở Thần An quá quen thuộc với Bùi Diễn. Từ hành vi cử chỉ tối qua của Bùi Diễn, cậu mơ hồ cảm thấy đây không phải chỉ đơn giản là chuyến đi kiểm tra phòng.

Bùi Diễn đã nghi ngờ cậu.

Cậu phải công nhận một điều, lần nghi ngờ này nhanh hơn hai phó bản đầu tiên.

Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, cậu luôn cảm thấy rằng NPC của mỗi phó bản đều được hệ thống tạo ra từ cùng một chương trình. Tuy rằng tính cách của họ khác nhau nhưng có rất nhiều lúc Sở Thần An xem họ là cùng một người.

Cậu vỗ vỗ mặt mình, mắt hoa đào nhìn quanh một vòng trong phòng. Nam quỷ Lâm Hữu Tầm đã không còn ở trên giường đối diện nữa.

Cậu vươn chân ra thử bước lên bậc thang bên cạnh giường, trên đầu gối trắng như sứ, vết thương đã lành sau một đêm, chỉ để lại một chút dấu vết nhạt màu.

Quần ngủ ngắn nên có vẻ bắp chân trắng nõn của cậu càng thon dài, da thịt mềm mại mịn màng trông rất mê người.

Bùi Diễn yêu thích chúng không buông tay.

Phía sau bắp chân trái của Sở Thần An có một nốt ruồi son đã từng bị Bùi Diễn hôn vô số lần.

Bùi Diễn rất thích hôn nốt ruồi trên người cậu, đặc biệt là khi chiếm hữu cậu.

Trên eo của cậu cũng có một nốt ruồi son đỏ thẫm.

Đó là nốt ruồi đỏ mà Bùi Diễn thích hôn nhất.

Cậu nhìn vào gương, xoa mai tóc rối của mình rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Sở Thần An rửa mặt xong thì tắt nước đứng thẳng người. Nước che kín tầm mắt của cậu nên cậu chỉ có thể híp mắt nhìn gương nửa người trước mặt.

Sau khi tầm mắt nhỏ hẹp dần tập trung vào gương, một thân hình đẫm máu dữ tợn nghiễm nhiên xuất hiện trong gương, tròng mắt đỏ tươi trống rỗng của người nọ vặn vẹo xoay chuyển, máu theo hốc mắt chảy trên gạch men trong phòng tắm, phát ra tiếng vang "tách tách" quái dị.

Có vẻ như ngay sau đó tròng mắt của cậu ta sẽ rơi ra khỏi hốc mắt.

Sở Thần An bị hoảng sợ, suýt nữa đã làm rơi khăn mặt trong tay.

"Ôi, tôi xin lỗi, làm cậu sợ rồi sao?"

Âm thanh Lâm Hữu Tầm khàn khàn lạnh lùng. Cậu ấy dùng chăn quấn lên người để che đi cơ thể đẫm máu dữ tợn.

Sở Thần An khựng lại hai giây, tay vịn bồn rửa tay phía sau: "Không sao, không sao."

Cậu liếc nhìn rồi quay lại tiếp tục lau mặt.

Mỗi lần cậu nhìn vết thương thảm thiết trên người Lâm Hữu Tầm một lần thì sẽ thót tim một lần.

Rốt cuộc Lâm Hữu Tầm đã trải qua sự tra tấn địa ngục như thế nào mà lại như vậy? Cậu không dám nghĩ nhiều.

Cậu đưa lưng về phía Lâm Hữu Tầm im lặng lau khô mặt, sau đó xoay người đi ra cửa phòng tắm.

Lâm Hữu Tầm vẫn đứng ở cửa nhìn cậu.

Sở Thần An thay áo sơ mi trắng, áo sơ mi phác họa thân hình hoàn hảo của cậu.

"Cậu đẹp thật." Lâm Hữu Tầm hâm mộ từ trong nội tâm.

Cơ thể sạch sẽ.

Một cuộc sống sạch sẽ.

Có rất nhiều người bảo vệ cậu.

Sở Thần An đang mặc áo khoác đồng phục thì dừng lại. Cậu nhìn sang Lâm Hữu Tầm một cái, hơi mất tự nhiên nói: "Cảm ơn!"

"Người đàn ông đến tối qua có phải là bạn trai của cậu không? Trông anh ta thật khủng khiếp." Đột nhiên Lâm Hữu Tầm hỏi.

Ánh mắt Sở Thần An khựng lại, ngay sau đó cười gượng, nói: "Không phải, tôi còn không biết anh ta."

"Nhưng tôi ngửi thấy trên người cậu có mùi hương của anh ta, rất nồng." Lâm Hữu Tầm nói: "Đặc biệt là… Thân dưới của cậu."

"Cậu nói gì?" Mặt Sở Thần An đỏ lên.

Không đời nào.

Tuy rằng ngày cậu đi, quả thật Bùi Diễn đã điên cuồng chiếm hữu cậu nhưng cậu đã đổi thành cơ thể thật rồi, trên người không thể dính mùi của Bùi Diễn được.

"Hình như là mùi hương trên linh hồn của cậu, tôi ngửi được rất rõ. Bởi vì tôi có thể ngửi được mùi hương linh hồn của người khác."

Lâm Hữu Tầm giải thích nhưng hình như cậu ta nhận ra được gì đó nên lại cẩn thận nói: "Cái này không thể nhắc tới sao? Xin lỗi, là tôi mạo muội rồi!"

Sở Thần An đỏ mặt, cậu lắc đầu: "Không sao đâu."

Lâm Hữu Tầm bay đến phía sau Sở Thần An: "Ánh mắt của người kia đáng sợ thật. Tôi sợ tới mức phải trốn đi, đáng lẽ tối qua nên nên ra ngoài bôi thuốc với cậu nhưng tôi sợ quá, dường như người đó có thể nhìn thấy tôi… Thật xin lỗi! May mà vết thương của cậu đã khỏi rồi…"

Lâm Hữu Tầm vẫn luôn xin lỗi, mặc dù rõ ràng cậu ta cũng chẳng làm gì sai.

Sở Thần An nghe vậy thì không hiểu sao đáy lòng lại nổi lên cảm giác chua xót và đáng thương. Có lẽ những trải nghiệm đáng sợ kia của Lâm Hữu Tầm nê

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp