Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 71: Người Thầm Mến Bệnh Hoạn (11)


10 tháng

trướctiếp

Sở Thần An xuống giường, hai gò má nóng đến mức khiến cậu choáng váng, giống như chỉ một giây sau sẽ ngã xuống.

Cậu lo lắng vịn lan can sắt, đi về phía cửa nói: "Có ... Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của cậu uể oải, khập khiễng bật đèn trong phòng.

Cậu nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ là mười giờ tối.

Cậu chỉ mới ngủ có nửa tiếng.

Ngoài cửa yên tĩnh hai giây rồi truyền đến âm thanh trầm thấp của Bùi Diễn: "Tôi đến đưa thuốc cho cậu."

Sở Thần An xoa xoa gáy, đôi mắt hoa đào lấp lánh của cậu sáng ngời, khuôn mặt trắng sứ hơi đỏ, mơ màng nhìn lại mặt bàn của mình.

Hình như cậu quên cầm thuốc thật.

Cậu cẩn thận cầm tay nắm cửa, mở ra một khe cửa nhỏ để lộ đôi mắt sáng ngời.

Bây giờ trông cậu không còn sức mạnh công kích, như thể một giây tiếp theo cậu sẽ nằm liệt.

Bùi Diễn nhìn kỹ mặt cậu, không hiểu sao tâm tư lại dần dần bình tĩnh và sáng suốt.

Hắn nhìn đôi mắt linh động đáng thương của Sở Thần An rồi đưa thuốc trong tay cho cậu: "Buổi chiều cậu đi vội quá, quên lấy thuốc."

Bùi Diễn mặc chiếc áo khoác màu đen, hai mắt lạnh lùng hờ hững, bóng dáng cao lớn của hắn chặn trước người Sở Thần An khiến cậu cảm thấy cực kỳ áp bách.

Hắn giống như một con dã thú buộc phải chiến thắng, im lặng quan sát con mồi mê người khiến cho Sở Thần An không khỏi lo lắng, bả vai cậu run rẩy, sợ tới mức cúi đầu.

"Ồ, cảm ơn bác sĩ!" Sở Thần An nhỏ giọng nói, cậu do dự một lát mới nhận lấy túi thuốc.

Cậu không dám nhìn thẳng vào Bùi Diễn.

Bùi Diễn không giống loại người có lòng tốt tới đưa thuốc cho người xa lạ.

Bùi Diễn cũng sẽ hạ mình đến trường làm bác sĩ. Hắn còn tự mình đưa thuốc cho cậu, mục đích là gì?

Chẳng lẽ hắn đã hoài nghi thân phận của cậu sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Thần An càng thêm hoảng hốt.

Bùi Diễn không nói gì nữa chỉ rũ mắt nhìn cậu chằm chằm.

"Vậy… Vậy tôi sẽ vào uống thuốc trước. Làm phiền bác sĩ rồi!" Sở Thần An siết chặt túi thuốc trong tay, cậu vịn tay nắm cửa muốn đóng cửa lại.

Khi cánh cửa chỉ còn một khe hở nhỏ thì đột nhiên một bàn tay to lớn đặt lên cửa.

Khe cửa đang khép lại được mở ra một lần nữa.

Trong lòng Sở Thần An căng thẳng, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Diễn, tim đập thình thịch.

Ánh sáng mờ mịt và bóng tối đan xen nhau chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Bùi Diễn. Hốc mắt thâm thúy của hắn càng thêm u ám.

Hắn nói: "Không mời tôi vào ngồi à?"

Sở Thần An hơi sửng sốt, cậu không tình nguyện lui ra sau hai bước nhường đường cho hắn, lòng bàn tay cậu đã toát mồ hôi: "Anh vào ngồi đi."

Bùi Diễn nghiêng người đi vào ký túc xá của Sở Thần An.

Hắn đi tới trước bàn của Sở Thần An, giơ tay cầm lấy móc khóa mèo con hoạt hình trên bàn cậu. Trên móc khóa còn xâu một tấm thẻ cơm mới, trên thẻ cơm còn khắc một cái đầu mèo mơ hồ.

Sau khi quan sát một lúc, hắn đặt nó xuống rồi lại cầm lấy đề thi vật lý của Sở Thần An. Chữ viết trên đề thi này Sở Thần An đã cố ý viết nguệch ngoạc.

Bùi Diễn nhìn sơ một lượt. Tuy rằng viết đầy trên đề nhưng vẫn là một trang giấy đầy mực đỏ.

Ghi được 19 điểm.

Cao hơn một điểm, đã cải thiện hơn so với lần trước.

Sở Thần An đứng bên cạnh Bùi Diễn, nhìn những động tác này của hắn thì tim tăng tốc đập thình thịch.

Đáng lẽ cậu nên giấu những thứ này đi mới phải.

Bùi Di�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp