Sau Khi Pháo Hôi Sống Lại Bị NPC Mê Luyến Quá Độ

Chương 70: Người Thầm Mến Bệnh Hoạn (10)


10 tháng

trướctiếp

Sở Thần An không dám chớp mắt, hàng mi dài cong vút của cậu khẽ rung động. Trong đôi mắt linh động phản chiếu ánh sáng chói mắt và khuôn mặt tuấn tú của Bùi Diễn.

Cậu sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, vội vàng ngồi dậy kéo ống quần lên trên đầu gối: "À, được, được..."

Bắp chân của cậu rất trắng, dưới ánh đèn bao phủ có vẻ càng thêm trắng nõn, mịn màng.

Vết thương màu đỏ và tím trên đầu gối đang kết vẩy, tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn nguyên vẹn ở xung quanh tạo thành một ảo ảnh rằng vết thương này rất nghiêm trọng.

Sở Thần An lại cẩn thận nằm xuống. Bởi vì không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Diễn cho nên cậu dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại.

Bùi Diễn nhìn vết thương trên đầu gối Sở Thần An thì nhíu mày.

Dưới ánh đèn, Bùi Diễn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, khuôn mặt này xinh đẹp trắng trẻo này giống Trần An của hắn tới sáu, bảy phần.

Hắn nhìn khuôn mặt giống hệt Trần An kia thì cảm xúc không tên lập tức đan xen dâng trào.

"Tách!"

Bùi Diễn bấm công tắc thiết bị, ánh sáng xanh của thiết bị y tế nhanh chóng quét qua hai chân Sở Thần An.

Năm giây là kết thúc.

Hầu như Sở Thần An không có cảm giác gì, cậu cẩn thận mở hai mắt ra thì đối diện với tròng mắt lạnh lùng của Bùi Diễn.

Tim Sở Thần An đập thình thịch, cậu vội vàng nghiêng đầu sang một bên, vành tai bắt đầu ửng đỏ vì lo lắng, tay siết chặt vạt áo theo bản năng.

Bùi Diễn vẫn thản nhiên nhìn cậu, chú ý từng động tác của cậu.

"Được rồi." Bùi Diễn nói xong liền xoay người đi lấy một tờ báo cáo trên một thiết bị khác.

Hắn lại nhìn chằm chằm Sở Thần An, nói: "Mô mềm bắp chân bị tổn thương nhẹ, không có vấn đề gì lớn."

Sở Thần An thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn bác sĩ!" Cậu ngồi dậy, nhút nhát liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng rũ mắt xuống thì thầm.

Vậy cậu có thể đi về được chưa?

"Nhưng mà…" Bùi Diễn ngồi trên ghế văn phòng đối diện Sở Thần An: "Miệng vết thương của cậu đã bị viêm, trước tiên phải truyền một chai thuốc chống viêm."

Sở Thần An kinh hoảng ngước mắt lên, hai tròng mắt như mắt nai giật mình, run giọng nói: "Cần phải truyền sao?"

Giờ phút này Sở Thần An rất muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng nghiêng đầu nhìn cửa thì thấy nó đã bị đóng lại.

"Nhất định phải truyền sao?" Giọng nói của Sở Thần An run rẩy, mềm nhũn. Cậu siết chặt mấy ngón tay.

"Ừm." Bùi Diễn nhìn chằm chằm dáng vẻ sợ hãi, lúng túng của Sở Thần An thì đôi môi mỏng khẽ mỉm lại. Ngón tay hắn vuốt ve vật trang sức bạch ngọc bên cạnh bàn: "Nếu không buổi tối cậu sẽ sốt."

Sở Thần An rũ mắt xuống.

Buổi sáng sau khi ra khỏi phòng y tế, cậu không bôi thuốc nữa, có thể là buổi trưa quá bận rộn nên quên mất. Vậy mà không nghĩ tới lại mà đã bị viêm.

Bùi Diễn lấy dụng cụ đo nhiệt độ ra đặt trước trán cậu, nhìn chằm chằm vào cậu: "Cậu đã sốt nhẹ rồi, cứ truyền luôn đi."

"Được..." Sở Thần An cúi đầu, ngồi trên ghế mềm đối diện bàn làm việc y tế.

Cái ghế mềm này rất cao, sau khi cậu ngồi lên thì hai chân còn lơ lửng năm, sáu cen - ti - mét giống như một con thú yếu ớt, ngoan ngoãn.

Bùi Diễn chú ý từng động tác nhỏ của cậu, đôi mắt càng thêm u ám.

Hắn lấy một cái bình treo trên khung sắt bên cạnh ghế mềm.

Sở Thần An nhìn ống tiêm, ánh mắt sợ hãi run rẩy: "Cái này đại khái phải truyền bao lâu?"

"Truyền dịch tĩnh mạch, đại khái ba mươi phút."

Động tác của Bùi Diễn thành thạo chuyên chú, vẻ mặt hắn lạnh lùng, chăm chú nhìn vào đôi mắt hoa đào của Sở Thần An: "Cậu sợ tiêm?"

Sở Thần An vươn tay trắng nõn ra: "Không, tôi không sợ."

Cậu thì thầm.

Tuy trả lời là vậy nhưng tay lại không kiềm chế được bắt đầu run r�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp