Họ ở lại khách sạn đến bảy giờ sáng mới trở về.
Hệ thống đã nhắc nhở cậu lúc ba giờ sáng.
【Xin chúc mừng,
ngài đã hoàn thành nhiệm vụ phó bản phụ trợ!】
【Điểm thưởng:
X500】
【Hãy tiếp tục phát huy nhé!】
Đáng tiếc khi đó Sở Thần An không nghe rõ hệ thống nói
cái gì.
......
Sở Thần An còn đang mê man đã bị Bùi Diễn quấn áo khoác màu
đen đưa về khu biệt thự Nam Uyển.
Dường như Bùi Diễn dùng cách thức điên cuồng này để trút
hết nỗi nhớ vô tận trong năm năm qua.
Bùi Diễn không thích nói chuyện nhưng hết lần này tới lần
khác lại thích nghe cậu lên tiếng.
Cậu bị buộc phải gọi Bùi Diễn cả đêm, đến bây giờ cổ họng
đã khàn khàn.
Sở Thần An được Bùi Diễn ôm, xung quanh cậu toàn là mùi
hương thoang thoảng của Bùi Diễn.
Thật kinh khủng.
Bùi Diễn vẫn như vậy.
......
Bùi Diễn ngồi trên xe, ngón tay vuốt ve khuôn mặt của Sở
Thần An, dung mạo của thiếu niên trong ngực xinh đẹp, khuôn mặt lúc ngủ vô cùng
ngoan ngoãn, hàng mi mảnh khảnh cong vút như cánh bướm. Thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Trong lòng Bùi Diễn giống như có cái gì đó rơi xuống,
không khỏi mềm lòng.
Ngón tay hắn miêu tả ngũ quan của thiếu niên, động tác
nhẹ nhàng cẩn thận như sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của cậu, càng sợ tất cả chỉ
là một giấc mơ hư vô.
Trong mắt Bùi Diễn mãi mãi mang theo vẻ lãnh đạm nhưng
chỉ có lúc nhìn Sở Thần An, đáy mắt hắn sẽ mang theo vài phần dịu dàng.
Ngón tay của hắn đưa đến bên mũi Sở Thần An, cảm nhận
được hơi thở ấm áp của thiếu niên, đáy lòng hắn mới hiện lên một chút hưng
phấn, vui vẻ.
Bởi vì bất an, cho nên mới lặp đi lặp lại để xác nhận.
Đây không phải là một giấc mơ.
An An của hắn thật sự đã trở lại.
Bùi Diễn khẽ mím môi, hôn lên trán cậu, chóp mũi cậu, môi
đỏ, cằm...
Hắn hôn người yêu say sưa.
Hắn dùng cách thân mật này để liên tục nói về những suy
nghĩ và tình yêu mà hắn đã gìn giữ trong trái tim trong suốt năm năm qua.
Loại cảm giác vui sướng khi mất đi lại tìm được đan xen
trong lòng hắn. Hắn càng nhìn Sở Thần An càng cảm thấy bất an, cảm thấy vô cùng
trân trọng.
Hắn không thể chấp nhận sự rời đi một lần nữa của người
yêu.
Điều này không được phép xảy ra một lần nữa.
Hắn ôm chặt Sở Thần An, chỉ mong có thể nuốt cậu vào
trong, hợp thành một thể.
"An An, An An của anh." Hắn thì thầm nhẹ nhàng.
Trong mơ, Sở Thần An nghe thấy có người gọi tên cậu.
Cậu nhíu mày, nheo mắt lại. Trần nhà sang trọng và tinh
tế hiện lên trước mắt, tiếp theo là đèn chùm pha lê lấp lánh.
Cậu đang nằm trên gối mềm mại, chăn mềm đến mức không cảm
nhận được trọng lượng. Trong phòng bật điều hòa rất ấm áp giúp cậu ngủ ngon
hơn. Ở đây tốt hơn nhiều so với phòng khách sạn ẩm ướt đó.
Chờ khi lấy lại hoàn toàn ý thức, lúc này cậu mới phát
hiện cơ thể mình không còn sức lực, ngay cả xoay người cũng cảm thấy rất mệt
mỏi.
Sở Thần An nâng tay xoa xoa mí mắt mệt mỏi, nhớ lại căn
phòng ẩm ướt mập mờ tối qua thì không khỏi rùng mình.
Ánh mắt tối qua của Bùi Diễn vẫn còn khắc sâu trong đầu
cậu, mãi không xua đi được.
Đáng lẽ tối qua cậu sẽ rất tức giận nhưng anh mắt đó thật
sự quá đáng sợ.
......
Thật ra Sở Thần An rất sợ Bùi Diễn.
Cậu biết, tên biến thái có tính khống chế chiếm hữu cực
mạnh này cố chấp yêu cậu
Cậu nhắm mắt lại buộc mình không được nghĩ đến nó nữa.
Bây giờ Bùi Diễn đã bắt được cậu, phỏng chừng rất khó vào
được trường trung học nam sinh Bắc Uyển. Cậu thở dài, bây giờ cậu chỉ mong rằng
mình có thể nhanh chóng đổi lại cơ thể thật.
Cậu đang suy nghĩ thì thấy Bùi Diễn đi ra từ phòng tắm.
Bùi Diễn mặc áo choàng tắm màu đen, thân hình cường tráng
cao gầy. Khí chất lạnh lùng hờ hững, hốc mắt hắn rất sâu, lông mày nhô ra,
đường nét ngũ quan rõ ràng làm cho người ta cảm thấy hắn có sự hờ hững bẩm
sinh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.